Một đôi tay mềm mại đang xoa chính đầu. Đau quá, nương, nương, Trương bà bà, con đau qua, ngô ngô.
Trong đau đớn, Võ Kinh dần dần khôi phục thanh tỉnh. Đau nhức trên đầu nhượng nó vô lực mở mắt. “Thịnh đệ, đệ đi ăn cơm đi, tỷ sẽ ở đây trông chừng y, nếu y tỉnh, ta sẽ nói với đệ đầu tiên. Được rồi, Lục Châu, đưa thiếu gia đi dùng cơm đi.” Bên tai nghe thấy thanh âm ồn oà, Võ Kinh cố gắng mở mắt.
Đầu được băng bó bởi một miếng vải bông mỏng, cố gắng xoay đầu làm đầu như muốn vỡ ra, Võ Kinh vì quá đau nhức mà rơi nước mắt.
“Không được, không nên cử động. Đầu của ngươi chỉ vừa mới băng bó. Cẩn thận kẻo máu lại chảy ra.” Một người chạy tới, lấy tay nhẹ nhàng đè đầu của Võ Kinh lại.
“Thật xinh đẹp.” Đầu váng mắt hoa, Võ Kinh chỉ cảm thấy thiếu nữ xuất hiện trước mặt như thiên tiên. Khuôn mặt hình trái xoan như hoa đào, một đôi mắt sáng, sâu thẳm như nước mùa thu làm rung động lòng người, khoé miệng cười chế nhạo.
“Đầu của ngươi còn đau không?” Thiếu nữ khẽ hỏi.
“Ta đang ở nơi nào vậy?” Đến giờ Võ Kinh mới phát hiện chính đang nằm ở một nơi xa lạ.
“Ngươi đã mê man suốt hai ngày. Đừng nhúc nhích, ngoan, nằm xuống. Thương thế của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, đại phu nói ngươi còn phải nghỉ ngơi vài ngày nữa. Ngoan, nằm xuống đi.”
“Ta, ta không sao rồi. Ta còn muốn tới chỗ nhị thiếu gia.”
Lời nói ôn nhu như vậy, một đôi mắt nhìn chính như vậy, Võ Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-au-chi-thuong/28852/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.