Lúc Giản Tùng Ý đến được Bắc thành, trời đang mưa như trút nước, sấm sét ầm ầm, tầm tã mịt mù. Trận mưa lớn khiến cả chốn phố thị phồn hoa rơi vào thời không mờ ảo.
Cái áo hắn đang mặc là áo ngắn tay nên hắn thấy hơi lạnh.
Nhìn thoáng qua màn hình, Bách Hoài vẫn chưa trả lời lại tin nhắn, hắn cứ kéo xuống refresh đoạn chat, lo lắng chờ thông báo.
Đến lúc kéo không ra được cái gì nữa, ngay lập tức điện thoại lại báo một địa điểm quen thuộc trêи hệ thống, giống như là nơi hắn thường đi tới.
Thật ra tới tận bây giờ hắn vẫn chưa thật sự tới nơi đó bao giờ.
Địa chỉ này là thứ duy nhất tồn tại trong đoạn chat giữa hắn và cô Bách Hoài, sau đó lại xuất hiện trong lưu trữ cuộc trò chuyện, được viết đi viết lại không biết bao nhiêu lần trong vở rồi bị nhét vào tủ quần áo.
Mọi chuyện đã từng thế nào, hắn nhớ rất rõ.
Ba năm ấy, hắn ngược xuôi ngang dọc khắc ghi cái địa chỉ này. Hắn vẫn muốn đi tìm, nhưng vẫn có một lằn ranh ngăn hắn lại gần, bởi vì hắn không hiểu tâm ý của mình, cũng không biết tâm ý của người ấy ra sao, cho nên chỉ có thể sợ hãi ngây ngốc.
Mà bây giờ, cuối cùng Giản Tùng Ý cũng có thể không cần phải do dự, không còn gì có thể cản bước hắn tìm đến với người mà hắn thích đến đau lòng kia.
Trời mưa thật lớn, Giản Tùng Ý chỉ chạy có một đoạn từ cửa xe ra tới gác bảo vệ mà đã ướt sũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-a-gap-nhau-at-co-mot-o/1346606/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.