Giản Tùng Ý có linh cảm xấu.
Sự thật đã chứng minh, linh cảm của hắn là đúng.
Bách Hoài xoa đầu cục bông xù trong ngực mình, từ tốn nói: ‘’Hết kì nghỉ đông này tôi phải đi rồi.’’
Ai đó vừa mới làm ầm làm ĩ xong trong nháy mắt đã không còn sức sống.
Em nhỏ cúi đầu, mím môi, không nói tiếng nào.
Bách Hoài nhìn cái đuôi sóc xù lông ủ rũ rạp xuống, vừa đau lòng vừa áy náy: ‘’Hộ khẩu của tôi vẫn còn ở Bắc thành, chưa chuyển vào trong Nam. Tôi phải về để chuẩn bị thi đại học. Thân phận của Bách Hàn… Em cũng biết có rất nhiều chuyện khúc mắc, nếu như tôi muốn tiếp tục thì chỉ có thể hứa với ông ấy. Tôi định nói cho em biết sớm nhưng lại sợ em không vui.’’
Giản Tùng Ý cúi đầu, buồn bã: ‘’Chuyện này cũng không trách anh được.’’
‘’Trách lúc ấy tôi không nên đi.’’ Bách Hoài cười nhẹ, ‘’Bây giờ tôi hối hận tại sao mình lại không cầm thú sớm hơn, ăn em sớm hơn.’’
Nếu ngày thường Bách Hoài nói thế chắc chắn sẽ bị đánh, thế nhưng hôm nay ai đó cũng chỉ vùi đầu, hậm hực, nằm yên không nhúc nhích.
Em bé của anh thật sự buồn rồi.
Bách Hoài thở dài, ôm chặt hắn hơn: ‘’Tôi khốn nạn, em cứ đánh tôi đi, tôi sẽ không đánh lại. Đừng giận mà, đừng giận mà.’’
Giản Tùng Ý vùi đầu trong hõm cổ anh, nhỏ giọng nói: ‘’Em không giận, em chỉ buồn khi nghĩ đến cảnh một mình anh ở Bắc thành, thật trống vắng.’’
Trái tim của anh bỗng thắt lại.
Anh đã nghĩ tới mười ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-a-gap-nhau-at-co-mot-o/1346603/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.