Lúc Giản Tùng Ý trở về lớp, nét mặt hắn cực kì không vui. Hắn nghe loáng thoáng được hai Omega nhiều chuyện kia lời ra tiếng vào mình, hắn không hiểu, vì sao bọn họ nhất quyết tin hắn là đồ biến thái chứ không bao giờ chịu tin hắn có thể là một Omega đây? Chẳng lẽ mình A đến sâu đậm lòng người thế sao? Bách Hoài không biết đồ ngúc nghích nhà anh làm sao mà chỉ có đi vệ sinh mà cũng không vui cho được, ngẩng đầu nhìn hắn: ‘’Sao vậy?’’ Giản Tùng Ý quay đầu sang, nghiêm túc hỏi Bách Hoài: ‘’Em không đáng yêu đúng không?’’ ‘’?’’ Không đợi Bách Hoài trả lời, Từ Gia Hành, Dương Nhạc, Du Tử Quốc cùng nhau quay đầu, dùng ánh mắt hoảng loạn nhìn Giản Tùng Ý, giống như đang nghe kể chuyện ma vậy. Nhìn kìa, cái mặt Giản Tùng Ý càng không vui hơn. Gì nữa? Chỉ có Bách Hoài hơi bất ngờ mà thôi, ‘’Em đáng yêu.’’ Những người khác đều giương cặp mắt hoảng loạn lên. Ông Lỗ Tấn nói đúng quá đúng, tình yêu quả là khiến con người ta mù quáng. Người xưa cũng có câu, miệng chó không thể mọc ngà voi, câu này đúng với Từ Gia Hành ngay lúc này. Cậu pé với khát khao được chết mãnh liệt, sủa vang lên câu, ‘’Bách gia, anh đi đo mắt lại đi!’’ Bách Hoài chậm rãi nhấc mắt lên, liếc Từ Gia Hành một cái, cậu bé kia phẫn nộ ngậm miệng lại. Bây giờ Bách Hoài mới quay đầu đi nhìn em bé tủi thân nhà mình, ‘’Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?’’ Giản Tùng Ý bĩu môi: ‘’Em nghĩ do em không đáng yêu cho nên không ai thấy em giống Omega cả.’’ ‘’Không phải, là vì em quá xuất sắc.’’ ‘’Chắc là vậy rồi, em cũng nghĩ thế.’’ ‘’Ừ.’’ Từ Gia Hành: ‘’?’’ Dương Nhạc: ‘’..’’ Du Tử Quốc: ‘’…’’ Trời đất dung hòa, vạn vật sinh sôi, ui đờ mờ não tao bị trôi… Tùng ca đang làm nũng người ta đấy à? Bách gia đang dỗ em bé ư? Đây là phong cách yêu đương của trùm trường hung bạo và hot boy lạnh lùng sao? … Chấn động lòng người! Chỉ có điều đây không phải điểm quan trọng. Quan trọng là nội dung nói chuyện của bọn họ tại sao lại biến hóa ra nông nỗi này? Từ Gia Hành lại không quản được cái mồm như cái bô của mình: ‘’Tùng ca, anh hỏi gì vậy, nhìn từ trêи xuống dưới anh giống Omega chỗ nào? Cho dù Từ Gia Hành tôi là một Omega thì Giản Tùng Ý anh cũng không thể là Omega được!’’ Giản Tùng Ý nhìn đống cơ bắp khủng khϊế͙p͙ của ngu si tứ chi phát triển Từ Gia Hành, không thể chấp nhận được chuyện mình không Omega bằng bạn. Hắn còn chưa hồi đáp thì một âm thanh thánh thót vang lên: ‘’Omega? Omega đâu cơ? Lớp Một mấy anh còn có Omega nữa hả?’’ Chu Tiểu Lạc chớp chớp đôi mắt hơi đỏ, giống như vừa mới khóc xong, trêи tay cầm một li trà sữa, còn Lục Kỳ Phong thì đi đằng sau hắn. Từ Gia Hành miệng mồm tép nhảy: ‘’Lớp Một này là lớp hòa thượng, tất cả đều là Alpha với Beta, làm gì có Omega? Là Tùng ca đang hỏi chúng tôi vì sao anh ấy nhìn không giống Omega kia kìa.’’ Chu Lạc ngay lập tức mở to hai mắt: ‘’Tùng ca, với trí thông minh của anh mà cũng có thể hỏi ra câu hỏi ngu xuẩn thế sao?’ ‘’Ngu xuẩn chỗ nào?’’ ‘’Anh là Alpha xịn nhất của Nam Ngoại! Thế anh có biết điều này có ý nghĩa như nào không? Điều này có nghĩa là dù toàn bộ mọi người biến thành Omega thì anh cũng không thể là Omega được. Cho nên sao anh lại có thể nhìn giống Omega kia chứ? Anh không thể bởi vì yêu đương với Bách gia mà lại có mưu đồ biến thành một Omega được! Tình yêu AA không có tội! Tùng ca anh cũng không thể coi thường bản thân!’’ ‘’… Không phải.’’ ‘’Anh phải!’’ Chu Lạc kϊƈɦ động phản bác. Giản Tùng Ý còn đang tính nói cái gì thì Lục Kỳ Phong vội vàng ngăn lại: ‘’Được rồi, đủ rồi, ông có biết sau khi em ấy nhận ra ông và Bách Hoài quen nhau thì khóc bao lâu không, tôi vất vả lắm mới dỗ xong đấy, ông đừng có mà trêu người ta nữa.’’ Tôi không trêu cậu ấy. Tôi thật sự là Omega. ʕ ᵒ̌ ‸ ᵒ̌ ʔ Giản Tùng Ý đau đầu quá đi. ‘’Tôi quen Bách Hoài thì cậu khóc cái gì cơ?’’ Nói chưa dứt lời, Chu Lạc lại rưng rưng: ‘’Giấc mộng của em là có được một siêu A để yêu thương. Lần đầu em phân hóa đã chờ anh rồi, chờ đến tận bây giờ luôn đó! Rồi mấy hôm nay có thêm Bách gia, em thấy nếu anh chướng mắt em thì em còn có thể chuyển hướng tấn công sang anh ấy. Cuối cùng em chờ, chờ, chờ, chờ tới tận lúc hai người quen nhau luôn! Vất vả lắm mới tòi ra được hai A cực phẩm vậy mà tự sinh tự diệt mất! Thế thì anh còn cấm em không được khóc hay sao?’’ Lục Kỳ Phong nghe xong cũng muốn khóc. Giản Tùng Ý lúc này mới nhớ Chu Lạc đã từng nói qua, O ngọt chỉ thích A xịn, thành phần khác thì đều chỉ có thể là chị em, cho nên tự thủ thân như ngọc vì mình nhiều năm như vậy. Tuy rằng vì mình thủ thân như ngọc nhưng cuối cùng lại bị Lục Kỳ Phong húp mất, thế nhưng từ crush mà thành ‘’chị em’’ thì trong lòng Giản Tùng Ý lại cảm thấy áy náy không nói nên lời.
Hắn nhìn về phía Lục Kỳ Phong: ‘’Dỗ lâu lắm sao?’’ Lục Kỳ Phong gật đầu: ‘’Lâu, dỗ nguyên một cái tết luôn.’’ Chu Tiểu Lạc này tâm lí hơi yếu, phút chốc hắn cũng không biết nên làm sao bây giờ, cho nên xấu hổ nhìn bâng quơ đâu đó, bỗng dưng lại bắt gặp được nét cười nhạt xuất hiện trêи khóe môi Bách Hoài đang ngồi làm bài. Ý cười vui sướиɠ khi người gặp họa cũng không cần rõ ràng vậy đâu. Anh mới cười, Giản Tùng Ý đã muốn hẹn ra cổng trường đánh lộn, thế nhưng còn chưa kịp đánh thì đã thấy Bành Minh Hồng nổi giận đùng đùng xông tới: ‘’Giản Tùng Ý! Cậu qua đây cho tôi!’’ Ngày thường Bành Minh Hồng vốn yêu kiếm phiền toái cho học sinh, ông này thuộc team miễn là trò đau khổ thế nhưng rất hiếm khi cáu đến mức này, mặt mày cũng nghiêm nghị hẳn. Cả đám lớp Một đang đứng cãi nhau nhao nhao trong nháy mắt im phăng phắc. Lại xảy ra chuyện lớn gì nữa ư? Bành Minh Hồng với tính tình bà nội tuyệt đối sẽ không hung như thế này trừ khi có chuyện gì rất lớn. Dương Nhạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà cúi đầu: ‘’Tùng ca, em nói rồi mà hai người cứ khoe khoang…’’ Giản Tùng Ý lại rất bình tĩnh, lười biếng duỗi lưng, vỗ vỗ đùi: ‘’Tôi đi công việc chút.’’ Dứt lời hắn cũng bước ra ngoài theo Bành Minh Hồng. Những người khác nhìn về phía Bách Hoài mà Bách Hoài cũng bình tĩnh không kém, tiếp tục cân bằng phương trình: ‘’Đừng nhìn tôi.’’ ‘’Bách gia, anh đã nói giúp người xấu làm điều ác cơ mà? Anh không thể thấy chết mà không cứu được!’’ ‘’Đợi tôi làm xong bộ đề này rồi nói tiếp.’’ Anh không hề lo lắng một chút nào. Nếu Giản Tùng Ý không gọi anh, chứng tỏ vấn đề này không lớn, vậy cứ chừa chỗ sân khấu cho ai đó tự mình biểu diễn, biểu diễn vui vẻ thì em ấy lại quay về. Mà người trong cuộc kia cũng cảm thấy vấn đề này không lớn, Bành Minh Hồng tức giận như vậy tám chín phần mười là do hai đứa Omega nhiều chuyện kia report mình xuất hiện ở nhà vệ sinh Omega mà thôi. Chuyện này cũng gọi là vấn đề ư? Giản Tùng Ý nghĩ xong đã thấy buồn cười, thảnh thảnh thơi thơi nhìn Bành Minh Hồng giận càng thêm giận, ông đóng cửa lại rồi nghiêm khắc nói. ‘’Giản Tùng Ý, có phải đến bây giờ cậu vẫn không ý thức được bản thân phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến cỡ nào đúng không?!’’ Em bé nhà Bách Hoài hôm nay lại ngoan ngoãn hiền lành, lắc đầu rep lại: ‘’Không biết ạ.’’ Bành Minh Hồng tức không nói nên lời, chắp tay sau đít đi vòng vòng, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Khó khăn lắm mới nguôi được một chút tức tối, ông bắt đầu xả ra: ‘’Cậu có biết chính sách bây giờ bảo hộ cho Omega đến cỡ nào hay không? Lý Đình đi giáo dưỡng như thế nào thì chắc là cậu đã biết rồi! Căng thẳng nơi đầu sóng ngọn gió như vậy mà cậu còn dám gây ra loại chuyện này sao! Cậu ỷ vào gia thế của Giản gia cho nên muốn làm gì thì làm đúng không! Bây giờ cái gì cũng có luật, cậu đừng có mà làm càn!’’ ‘’Tôi làm chuyện gì cơ?’’ ‘’Cậu còn hỏi?! Cậu còn có mặt mũi để hỏi ư?!’’ Bành Minh Hồng tức điên lên, ‘’Tôi thật xấu hổ thay cho cậu! Cậu biết rõ đó là nhà vệ sinh Omega mà cậu còn dám đi vào sao? Cậu đi vào làm cái gì?! Lại còn dám dùng bạo lực uy hϊế͙p͙ người ta sao? Hành vi của cậu là quấy rối và bắt nạt Omega vị thành niên đấy! Có phải cuộc sống của cậu quá thoải mái rồi nên muốn kiếm chuyện đúng không?’’ ‘’Không phải, thầy chủ nhiệm, tôi vốn nên đi nhà vệ sinh Omega.’’ ‘’Cậu đừng tưởng rằng thành tích tốt gia thế nhiều tiền là có thể che lấp được vấn đề nhân cách. Cái, cái gì?!’’ Bành Minh Hồng ngơ ngác, act cool đứng hình mất năm giây. ‘’Vốn nên đi nhà vệ sinh Omega là ý gì?!’’ Giản Tùng Ý nhẹ nhàng nhìn thầy, cười cười: ‘’Tôi là Omega, nếu không đi nhà vệ sinh nam O thì đi đâu bây giờ?’’ ‘’Cậu nói cậu là Omega sao?’’ Bành Minh Hồng cảm thấy não mình mới cua quá khét, sắp văng ra rồi. Giản Tùng Ý hôm nay kiên nhẫn hơn mọi ngày: ‘’Đúng vậy, giới tính của tôi là Omega cho nên phải đi nhà vệ sinh cho O, nói ngược lại thì tôi cũng nằm trong chính sách bảo hộ của quốc gia.’’ Giản Tùng Ý nhìn Bành Minh Hồng giương cặp mắt ti hí đầy khϊế͙p͙ sợ lên, bổ sung thêm một câu: ‘’Trong cặp tôi có thuốc ức chế các thứ, nếu thầy không tin tôi có thể lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe cho thầy xem. Hoặc nếu thầy không tin nữa thì gọi điện cho ba mẹ tôi đi.’’ Chuyện như vậy không được nói dối bởi vì chỉ cần điều tra là sẽ bị vạch trần rất dễ dàng. Bành Minh Hồng làm chủ nhiệm hai mươi năm, tuy rằng cực kì bất ngờ, ngơ ngác treo máy tại chỗ một hồi lâu thế nhưng cuối cùng vẫn hồi thần lại. ‘’Cậu thật sự là Omega sao?’’ ‘’Tôi thật sự là Omega.’’ ‘’Cậu, cậu, cậu…’’ Bành Minh Hồng nhìn ánh mắt trẻ thơ đầy vô tội của Giản Tùng Ý, phút chốc không biết nên nói cái gì, ngón tay chỉ vào hắn cứ ‘’Cậu… Cậu…’’ cả buổi, cuối cùng đành buông xuôi. ‘’Vậy sao cậu lại không nói sớm?! Cậu che giấu đi thân phận Omega thì sao trường có thể cho cậu phúc lợi và bảo hộ được? Không có bảo hộ, cậu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Bị người ta bắt nạt thì làm sao? Thằng nhóc này, cậu không thể khiến tôi bớt lo lắng đi à!?’’ Cho dù là mắng thế nhưng so với mấy lời lên án nghiêm túc ban nãy thì bây giờ giọng điệu đã hòa hoãn lại, giống như một người mẹ hiền đang quan tâm đứa con thơ của mình. Giản Tùng Ý cười cười: ‘’Chủ nhiệm, không phải lúc trước thầy lo lắng rằng tôi bắt nạt kẻ yếu hay sao?’’ ‘’Đó là do tôi còn nghĩ cậu là Alpha, nhưng lúc đó cậu chưa phân hóa!’’ ‘’Vậy điều đó chứng tỏ mặc dù tôi là Omega thế nhưng tôi vẫn xuất sắc giống như Alpha vậy, vậy nên tôi là O hay là A thì khác nhau ở chỗ nào? Thầy nói xem như vậy có đúng không cái đã.’’ Bành Minh Hồng thấy Giản Tùng Ý nói rất đúng. Giản Tùng Ý tiếp tục đề cao nhân cách vàng của mình: ‘’Tôi giấu diếm thân phận Omega phần lớn là bởi không muốn gây náo loạn trong trường, mang lại phiền toái không cần thiết, tiết kiệm tài nguyên thuốc thang công cộng của nhà trường. Cuối cùng không nghĩ tới lại oan ức ra nông nỗi này, đương nhiên đây hoàn toàn là lỗi của tôi, tôi không thể trách thầy được.’’ Giọng điệu thành khẩn, chân thành thiết tha, nói đến mức Bành Minh Hồng cảm thấy áy náy. Bỗng dưng lại gán cho một đứa bé ngoan tội danh lớn như vậy, trong lòng Bành Minh Hồng hơi lo lắng, ông mấp máy môi, lại không bỏ xuống được cái tôi lâu nay cho nên chỉ có thể khen vu vơ: ‘’Được rồi, tôi biết rồi. Cậu cắt tóc mới đẹp lắm, rất đẹp trai, con trai phải như vậy mới đúng chứ. Đừng để tóc tai dài ra như con gái vậy, sau này tôi sẽ lấy cậu làm hình mẫu, để toàn bộ nam sinh trong trường cắt theo kiểu này. Hơn nữa chuyện này chấm dứt không truy cứu tại đây, cậu về lớp trước đi, phần còn lại để tôi giải quyết.’’ ‘’Vâng thưa chủ nhiệm.’’ Trong lòng Giản Tùng Ý vẫn còn ôm trùm cuối, nhưng hắn cũng không rảnh tung ra ở đây khiến cho Bành Minh Hồng điên tiết hơn nữa cho nên ngoan ngoãn hẳn, quay người đi ra khỏi phòng. Vừa đi đến cửa, hắn lại bị gọi lại: ‘’Chờ một chút, chỉ có trò là Omega thôi đúng không, Bách Hoài không phải chứ?’
‘’À, không phải, hắn A, thuần A, xấu xí A.’’ ‘’À… Được rồi, không còn chuyện gì nữa, trò đi đi.’’ Bành Minh Hồng cau mày nhìn bóng lưng ai đó dần xa, rồi ông chắp tay sau đít, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, suy tư trong giây lát, càng nghĩ càng không đúng, càng nghĩ thì đôi lông mày càng nhăn tít lại. Ông cảm thấy dường như mình đã quên đi chuyện gì rất quan trọng, giống như nước này mình đi hơi sai rồi. Thế nhưng rốt cuộc sai ở chỗ nào vậy ta? Bành Minh Hồng nhíu mày suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra được, chỉ có thể bỏ cuộc. Thế là ông định đi tìm hai Omega là ‘’người bị hại’’ kia nói chuyện nhưng giữa đường đã bị kêu đi làm việc khác. Lúc Giản Tùng Ý quay về lớp học, mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt kì quái, vừa giống như hoảng loạn bất an, vừa không thể tin nổi lẫn ánh mắt muốn bênh vực kẻ yếu. Giản Tùng Ý không hiểu, đi tới chỗ mình rồi ngồi xuống, hỏi Bách Hoài: ‘’Bọn họ nhìn em với ánh mắt đó là sao?’’ ‘’Em đẹp trai.’’ ‘’Cũng đâu phải ngày một ngày hai, bây giờ chúng nó mới phát hiện ra sao?’’ ‘’Có lẽ hôm nay em còn đẹp hơn mọi ngày nữa.’’ ‘’Ừm, đúng rồi, lúc nãy Bành Minh Hồng cũng mới vừa khen em xong.’’ Cẩu dân: ‘’…’’ (ノಥ,_」ಥ)ノ彡┻━┻ Hai kẻ này vẫn cứ mặt dày như vậy, không biết xấu hổ như vậy sao? Nếu không phải có chuyện quan trọng hơn, bọn họ nhất định phải phỉ nhổ hành vi tự kỉ không coi ai ra gì mà thồn cơm chó cho cẩu dân rồi! Giản Tùng Ý tỏ ra khó chịu với biểu hiện của bọn họ, ‘’Có chuyện gì thì mau nói đi, không nói thì giải tán.’’ ‘’Có chuyện.’’ ‘’?’’ Dương Nhạc đẩy di động qua trước mặt Giản Tùng Ý: ‘’Tùng ca, đây là tin nhảm phải không?’’ Giản Tùng Ý cúi đầu nhìn thử rồi đột nhiên cảm thấy, với tầm vóc của mình mà đi vào giới showbiz, chẳng bao lâu sau hắn lại đứng đầu hot search của mọi thời đại cho mà xem. Trêи màn hình lại là giao diện quen thuộc của Tieba. Tiêu đề viết mấy chữ thật to. … Giản Tùng Ý một tay chống đầu, một tay bật điện thoại lên, chậm rãi nhìn nhân sinh thế sự. Những người khác cũng đều lướt Tieba, xem từng lượt comment mới, càng xem càng kinh hãi, càng xem càng tức giận. Người có liên quan cũng lạnh nhạt, thậm chí Bách Hoài ngồi bên cạnh Giản Tùng Ý vẫn tâm bình khí hòa ngồi cân bằng hóa trị. Chu Lạc nhìn trừng trừng vào bài post mà tức muốn chết, dí dí vào màn hình rồi nghiến răng nghiến lợi nhai trân châu trong miệng: ‘’Sao mà còn có loại người suốt ngày bịa đặt ngu ngốc vậy? Muốn chửi anh Tùng sao, tức chết em rồi!’’ ‘’Không.’’ Giản Tùng Ý thản nhiên nói, ‘’Không phải bịa đặt, đúng là tôi đã đi nhà vệ sinh Omega.’’ Chu Lạc tư duy theo quán tính, ngốc nghếch bảo vệ anh Tùng của cậu. ‘’Không phải chỉ là bất cẩn đi nhầm nhà vệ sinh thôi sao? Bình thường mà? Lần trước uống say em cũng đi nhà vệ sinh nam A kia kìa, em còn thấy Lục Kỳ Phong… Um um um…’’ Lục Kỳ Phong bịt chặt miệng Chu Tiểu Lạc lại. Giản Tùng Ý ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, cười cười nham nhở: ‘’Không tệ nhỉ, súng bên súng đầu sát bên đầu…’’ ʕ•̀ω•́ʔ Lục Kỳ Phong liếc hắn: ‘’Bây giờ ông còn có thời gian nhàn hạ đi đâm bị thóc chọc bị gạo sao?’’ ‘’Dăm ba cái chuyện này thì liên quan gì tới việc tôi không có thời gian đá đểu cơ?’’ Giản Tùng Ý đưa di động lại cho Dương Nhạc, lấy di động của mình rồi gõ vài ba chữ, lười biếng duỗi lưng đuổi khách, ‘’Được rồi, về chỗ đi, giải quyết xong rồi.’’ ? Giải quyết? Quát đờ heo… Vậy mà giải quyết á? Người ta sắp sửa lấy bằng chứng đi báo cảnh sát tội xâm phạm quyền bình đẳng AO lẫn vấn đề đặc quyền giai cấp gì gì đó kia, cái này anh có giải quyết được không? Một số người còn định nghi ngờ, trong phòng học bỗng dưng vang lên tiếng hét chói tai: ‘’Tùng ca! Người reply đó là anh thật sao?!’’ ‘’À, phải không?’’ Reply? Reply cái gì? Mọi người ngay lập tức cúi đầu, refresh lại trang web, tin mới nhất ngay lập tức xuất hiện. Cả đám đều im lặng. … Ba giây sau. ‘’Chu Lạc! Chu Lạc! Cậu sao vậy?! Mạnh mẽ lên! Đừng ngất xỉu! Mau mau hô hấp nhân tạo cho cậu ấy đi!’’
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]