Nếu nói hắn tỉnh táo, thì đương nhiên không phải, bởi vì rượu có vào thì lời mới ra. Có thể nói ra được lời như vậy, tính sĩ diện của Giản Tùng Ý lúc tỉnh chắc chắn sẽ không cho phép hắn làm thế.
Nhưng nếu nói hắn say, từng tiếng gằn giọng này, lại chẳng ai cảm thấy đây là lời bốc đồng không suy nghĩ cả, ngược lại giống như đang tự phơi bày tim gan, sâu sắc cảm động tự đáy lòng.
Những câu từ cực kì trân quý bởi vì cho tới tận thời điểm này, nó chưa từng được nói ra khỏi miệng bao giờ.
Bách Hoài vẫn đứng ở nơi đấy, nhìn Giản Tùng Ý, nghe hắn nói lại cảm giác bản thân mình lại hơi say, thì ra, có những chuyện anh tưởng người ấy không để ý, vậy mà người ấy vẫn luôn nhớ kĩ, khắc ghi trong lòng.
Tính tình hắn vẫn luôn luôn kì cục như vậy, cũng là em ngúc nghích vô lương tâm.
Mọi người tuy sợ hãi nhưng trong đấy cũng nghiệm ra được một phần cảm động tự đáy lòng.
Thật ra bọn họ không quá thân thuộc với Bách Hoài, thế nên chẳng thể nào có khả năng hiểu rõ anh được. Bọn họ phần lớn chỉ nhìn quan sát anh từ xa mà thôi, thứ mà bọn họ thấy là sự lạnh nhạt, ngoại trừ có liên quan tới Giản Tùng Ý thì tất cả mọi chuyện đều không tham dự vào.
Ngược lại, Giản Tùng Ý tuy hung hăng, tuy tính tình thối, nhưng thực tế lại rất mềm lòng, khiến cho người khác cảm thấy ấm áp tin cậy, cho nên nhiêu năm như vậy, khóa trêи khóa dưới không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-a-gap-nhau-at-co-mot-o/1346593/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.