‘’Bụp!’’ một tiếng, pháo hoa vừa lúc đó như tiếng trả lời nở rộ trêи trời xanh.
Trêи màn trời màu tím sẫm sáng bừng lên rồi từ từ rơi xuống.
Từng tiếng nổ vang lên liên tiếp, tiếng người cười nói ồn ào vui vẻ.
Trong suối nước nóng, tiếng cười xen lẫn tiếng mắng chửi mơ hồ trong giây lát tắt ngúm.
Giọng điệu của Bách Hoài trở lại đúng với kiểu cách lạnh lùng nhạt nhẽo của anh hằng ngày.
‘’Được, tôi biết rồi.’’
Anh từ tốn đứng dậy, phủ yukata, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
Giản Tùng Ý đứng dậy đi theo anh, Bách Hoài lại quay đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: ‘’Em ở đây đợi tôi.’’
Không để cho hắn cơ hội nói lại.
Giản Tùng Ý lúc nào cũng được anh ngọt nhạt, sớm đã quên mất anh còn có một tính cách mạnh mẽ như vậy, bỗng cảm thấy cực kì xa lạ.
Nhưng đây là quyết định của Bách Hoài, hắn không muốn gây khó dễ cho anh.
‘’Được rồi, tôi chờ anh.’’
Chờ rất lâu rất lâu.
Giản Tùng Ý đứng tại suối nước nóng chờ anh, hai tay đút trong túi áo tắm, ngẩng đầu nhìn pháo hoa ngập trời. Đột nhiên hắn muốn cảm thán một câu, quả nhiên giờ đã là cuối thu rồi, đêm xuống trời lạnh đến đáng sợ.
Hắn không thích cha của Bách Hoài, tuy rằng cả hai tiếp xúc không nhiều lắm nhưng những gì đọng lại trong trí nhớ của hắn là vẻ ngoài lạnh như băng của ông.
Ông đã nói với một Bách Hoài sáu tuổi rằng ‘khóc có ích lợi gì, khóc thì ba của con sẽ sống lại sao? Không đâu, thế nên giờ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-a-gap-nhau-at-co-mot-o/1346574/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.