Lúc hai người đi xuống, năm người còn lại đã ngồi yên vị vây quanh một cái bàn tròn lớn cách cầu thang xa nhất.
Dương Nhạc vẫy tay hô lớn: ‘’Bà chủ ơi!’’
Rồi cậu quay người, nhìn Bách Hoài đang lấy khăn tẩm cồn lau bàn.
‘’Bách gia, tôi xin hai người hiểu rằng làm người khó lắm, phải đâu chuyện đùa được không? Tuy ghế này có dính chút bụi, ngồi cũng đâu thối ʍôиɠ đâu, hai người cứ lề mà lề mề, có phải không muốn cho kẻ thân làm con Dương mỗ đây chút mặt mũi không hả?’’
Bách Hoài không ngẩng đầu, Giản Tùng Ý lại ngước mắt, liếc Dương Nhạc một cái.
Dương Nhạc mặt không đổi sắc, bình tĩnh như thường: ‘’Dương mỗ đây không xứng đáng có mặt mũi! Bách gia cứ lau đến khi nào vừa lòng!’’
Lục Kỳ Phong không nhịn được mà cười khẽ: ‘’Có tiền đồ lắm.’’
‘’Người như tôi gọi là đại trượng phu co được giãn được.’’ Dương Nhạc cười hí hí, quay đầu thúc giục.
‘’Bà chủ ơi, qua đây với!’’
‘’Đến đây đến đây.’’
Một người phụ nữ có gương mặt hiền lành nhưng gầy quá đáng cầm thực đơn vội vàng chạy tới, nếp nhăn trêи mặt xô vào nhau, nhìn qua không biết là bà đã bốn mươi hay năm mươi tuổi hơn rồi.
Bà mỉm cười, ‘’Bây giờ mới năm giờ rưỡi, chúng tôi còn chưa chính thức mở cửa quán, mọi người tới hơi sớm rồi.’’
Dương Nhạc cầm thực đơn, lém lỉnh lên tiếng.
‘’Chẳng lẽ chúng cháu không được đến sớm sao? Nếu không lát nữa không có chỗ ngồi, vừa đông vừa chờ đồ ăn lâu xỉu luôn đó. Chỉ có điều cháu nói thật, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-a-gap-nhau-at-co-mot-o/1346550/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.