Bách Hoài thấy sao một người có thể đáng yêu tới mức này cơ chứ?
”Mới nãy ai bảo tôi thu hồi tin tức tố lại vậy?”
Giản Tùng Ý xụ mặt không nói lời nào, rõ là khó chịu, không muốn mở miệng lần thứ hai.
Bách Hoài cười cười, vẫn đưa tay ra: ”Cho cậu ngửi.”
Tay anh rất đẹp, phần cổ tay nối với bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng. Dưới ánh đèn lại mơ hồ nhìn thấy mạch máu màu xanh trong nằm dưới da, tin tức tố trấn an từ bên trong tản ra bên ngoài.
Giản Tùng Ý cọ cọ răng nanh mình, muốn cắn.
Một mặt hắn muốn khắc chế mình, muốn dè dặt, muốn xa lánh lạnh lùng, một mặt lại không giấu được khát khao đối với mùi hương của Bách Hoài.
Cuối cùng vẫn là cầm cổ tay anh lên, ngửi ngửi.
Đây là giải dược cũng đồng thời là độc dược mê hoặc lòng người không cách nào chữa được. Hóa giải khó chịu trong giây lát nhưng lại chôn xuống một hạt mầm be bé trong lòng, là tham luyến, là không có cách nào từ bỏ được.
Hít một cái không đủ, lại hít thêm cái nữa.
Sau khi hít một hồi lâu, mọi thứ dễ chịu hẳn thì hắn mới như ban ơn buông cổ tay Bách Hoài ra, lười biếng chui vào trong chăn, tư thái kiêu căng chỉ thiếu điều nói câu ”Quỳ yên để trẫm ban thưởng.”
Hoàn toàn không ý thức được động tác ban nãy của mình có bao nhiêu mập mờ.
Bách Hoài thấy mình nên rộng lượng giảng một lớp học sinh lí của Omega cho cái đồ khờ này mới được.
AO thụ thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-a-gap-nhau-at-co-mot-o/1346536/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.