Cũng may thể trạng BaCách cường tráng, một mình cũng đủ để khiêng Phàn Ngưỡng Cực lên.
Tiểu Tiểu nhanh chóngđuổi theo, đợi lúc Ba Cách thả Phàn Ngưỡng Cực trên giường, thì trên vai hắnmáu thấm ra cả ngoài quần áo. “Mau, mau đi mời đại phu.”
“Chậm đã.” Phàn NgưỡngCực chống thân mình suy yếu, lên tiếng ngăn cản.
Tiểu Tiểu khẩn trươngnhìn hắn.“ Máu còn chảy, vết thương nặng đến kia? Trừ bỏ bả vai, chàng còn cóchỗ khác bị thương không?”
“Không cần khẩn trương,chỉ là miệng vết thương bị hở ra. Chuẩn bị vài bố sạch sẽ, chỉ cần xức thuốclên miệng vết thương là được rồi, không cần phải mời đại phu.” Phàn Ngưỡng Cựcvỗ vỗ tay nàng an ủi. “Ta không sao, không cần lo lắng, thái y trong cung đãchữa trị rồi.”
Tiểu Tiểu nghiêm mặt, bắtđầu chỉ huy người đi múc nước, lấy thuốc trị thương. Sau đó nàng thật cẩn thậngiúp hắn cởi áo khoác, liền phát hiện bả vai hắn đã được băng bó, như lời hắnnói, miệng vết thương lại bị hở.
Nàng cũng không quá kích,không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng giúp hắn xử lý miệng vết thương, sau đólại cẩn thận đắp thuốc lên. Xác nhận miệng vết thương đã ngừng ra máu, cẩn thậnbăng bó lại.
Giúp hắn thay bộ quần áosạch sẽ, người hầu cũng đều rời đi hết, nàng lúc này mới ngồi xuống mép giường.
“Tiểu Tiểu.” Hắn thấykhuôn mặt nhỏ nhắn phiền muộn của nàng, cũng không rõ là nàng đang tức giận haylà đang lo lắng. “Tối qua ta thất ước, thực xin lỗi.”
Nàng chỉ cúi đầu, nhưngnước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống mu bàn tay đang vịn trên mép giường.
Hắn cả kinh, nhanh chóngngồi dậy. “Tiểu Tiểu! Tại sao khóc? Giận đến như vậy sao? Ta không phải khôngcó việc gì sao?” Thấy nàng cứ yên lặng rơi lệ như vậy, hắn kích động đến nỗichân tay cũng luống cuống.
“Sao lại không có việcgì? Bả vai chàng bị vết thương lớn như vậy, máu chảy nhiều như vậy, còn nóikhông có việc gì? Ai quản chàng tối qua có thất ước hay không, chàng bình antrở về cho ta mới là quan trọng. Còn có, ta lo lắng cả đêm, hiện tại bình tĩnhlại, khóc một chút cũng không được sao?” Nàng nói xong còn căm giận liếc hắn.Từ tối qua đến giờ, cảm xúc căng thẳng đến cực hạn, hiện tại đã nhìn thấyngười, cũng không biết có phải là nguyên nhân được buông lỏng hay không, nướcmắt cứ như không điều khiển được mà chảy như thế. Nàng thực sự rất sợ việc sẽmất đi hắn!
Phàn Ngưỡng Cực nhanhchóng đầu hàng.
“Có thể, đương nhiên cóthể.” Hắn nhìn nàng một cái, nhất thời cảm thấy nàng thật sự chính là người nhàcủa hắn, và mình không lại cô đơn. “Có muốn dựa vào ta khóc hay không, chỗ nàycó vẻ thoải mái hơn?”
Hắn mở cánh tay hướng vềphía nàng. Thấy nàng đau khổ, lại nghĩ đến việc hắn do mất máu mà bất tỉnh phảiở lại trong cung đêm qua, nói vậy nàng đã lo lắng không thôi? Đổi thành nếu làhắn, chỉ sợ không biết sẽ làm ra chuyện gì. Tiểu Tiểu của hắn bình thường ngoàimiệng không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng là thật tâm bảo vệ hắn lại chưa từngdo dự.
“Bả vai chàng bị thương.”Hai mắt đẫm lệ của nàng nhìn hắn.
“Đó là bên trái, bên phảikhông có việc gì.” Hắn vỗ vỗ vai phải của mình.
Nàng do dự một chút, biếtrõ không nên như vậy, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục trước nhu cầu tình cảm.Nàng muốn ôm hắn, muốn cảm nhận sự tồn tại của hắn, bởi vì nàng thực sự sắp bịhù chết.
Vì thế nàng trèo qua,ngồi xuống bên chỗ hắn không bị thương, sau đó nhẹ nhàng mà ôm lấy hắn, tìm vịtrí thoải mái, lại chuyên tâm khóc tiếp.
Phàn Ngưỡng Cực khẽ thởdài, tay phải khe khẽ vuốt tóc nàng, tùy ý để nàng phát tiết cảm xúc.
Nàng khóc cực kỳ chuyêntâm, nhưng thân mình dựa sát vào hắn, dần dần cảm giác được nhiệt độ cơ thểcùng tồn tại của hắn, tâm tình sau khi phát tiết xong cũng dần dần bình tĩnhlại.
“Mau nói cho ta nghechuyện đã xảy ra, là ai đâm chàng bị thương?” Nàng lau mặt. “Có phải là tháihậu hay không? Bà ta nhất định rất giận chàng, đúng không?”
“Ách, bà ta giận ta làthật.” Phàn Ngưỡng Cực thấy biểu cảm tức giận của nàng, bèn vỗ về: “Sự tìnhkhông nghiêm trọng như vậy, chỉ là do vô tình mà thôi, tính ra vận khí của tacũng không được tốt –”
“Đã bị đâm bị thương,việc này cùng vận khí có quan hệ gì? Rõ ràng là cố ý thương tổn!” Tiểu Tiểukhông thể tin được hắn cư nhiên còn nói thay kẻ địch.
Phàn Ngưỡng Cực cười khổ.“Không phải như thế, nàng hãy nghe ta nói……”
Hắn bắt đầu đem chuyệnsau khi hắn tiến cung gặp gặp phải kể lại một lần, bao gồm cả việc hắn đến NinhQuân cung rồi những phát sinh sau đó.
“Tình huống lúc ấy rấthỗn loạn, hoàng thượng vừa đến, khiến thái hậu quýnh quáng, trong hoảng loạnmới có thể đâm ta bị thương. Thái hậu tự mình cũng bị cắt phải, tay chảy khôngít máu đâu.” Hắn nhàn nhạt nói, phảng phất như đang nói chuyện người khác.
“Nếu bà ta không lấy kéo,làm sao có thể không cẩn thận mà đâm bị thương người khác? Nếu bà ta không cóđịch ý đối với chàng, thì làm sao có thể lấy kéo đâm vào chàng? Chàng khôngphải có võ công sao, làm sao có thể để cho một người đàn bà đâm cho bị thương?”Nàng bất bình tức giận, lại cảm thấy hắn không có làm chuyện gì sai, thái hậuvì sao cứ muốn hận hắn.
“Kỳ thực cái này nêntrách ta, là ta cố ý chọc giận bà ta nha.” Hắn ngượng ngùng nói.
“Cái gì?” Nàng cho rằngmình đã nghe lầm, quay đầu hoài nghi nhìn hắn.
Phàn Ngưỡng Cực bất đắcdĩ liếc nhìn nàng.“Bà ta cũng chẳng phải thật tình muốn giết ta. Ta chỉ nghĩmuốn cho bà ta tiêu tan hận thù, chứ phiền toái không ngừng kéo đến làm phiền,không bằng giải quyết một lần. Sau lần phát tiết này, bà ta sẽ dần dần bìnhtĩnh lại.”
“Chàng sợ bà ta lại pháingười tới giết ta, đúng không?” Tiểu Tiểu rất nhanh liền đoán được trọng điểm.Tuy rằng hắn không nói rõ, nhưng nàng cũng đoán được.
Hắn xấu hổ cười cười.“Cũng không hoàn toàn như thế, mặc kệ là giết ta hay là người bên ta, dù saocũng từ ám xử(bóng tối) gần đó,cho dù chúng ta đề phòng, cũng không phải là biện pháp.”
“Cho nên chàng đã kêuthái hậu giết chàng, quang minh chính đại đến như vậy sao? Sau đó chàng để bàta đâm bị thương, muốn chứng minh chàng đây là đại nam nhân dũng cảm sao?” Nàngnghĩ đến trường hợp kia liền cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra. Vạn nhất thái hậu thựcsự liều lĩnh động thủ, bị thương không chỉ là bả vai.
Như vậy cho dù sau đóthái hậu bị truy cứu trách nhiệm thì thế nào? Hắn có thể đã đi đời nhà ma!
“Tiểu Tiểu.” Hắn thở dài,đối với tức giận của nàng thật không thể chống đỡ được, chỉ có thể hạ thấp tưthế. “Ta hiện tại không phải không có việc gì sao?”
“Chàng thế này mà gọi làkhông có việc gì?” Nàng tức giận nhìn chằm chằm bả vai của hắn. “Sắc mặt kémnhư vậy, khẳng định mất rất nhiều máu. Vì sao không ở trong cung dưỡng thương?Chàng có thể cho người đến thông báo cho ta biết, ta nguyện ý tiến cung chiếucố chàng.”
“Chỉ là chảy máu, sau nàybồi bổ lại. Sự tình hôm qua phát sinh rất vội vã, thái hậu sau đó cũng rất hốihận. Đợi đến khi ta muốn thông báo về phủ, cửa cung đã đóng. Ta sợ mọi người lolắng, cho nên sáng sớm hôm nay xin hoàng thượng cho người đưa ta trở về.” PhànNgưỡng Cực nói rõ.
“Vì sao phải sáng tinh mơthế này?” Nàng nhíu mày. “Chàng không muốn sáng này bị người ta tiến cung nhìnthấy, không muốn bị phô bày, đúng không?”
Phàn Ngưỡng Cực nhìn nhìnnàng.“Cưới lão bà rất thông minh cũng không phải tốt.”
“Chàng đây là oán giậnsao? Bị ta đoán đúng rồi chứ gì? Thái hậu đối với chàng như vậy, chàng còn muốnbao che?” Nàng hung hãn trừng hắn.“Còn có, ta còn chưa gả cho chàng, cái gì màlão bà hay không lão bà! Chàng còn dám phàn nàn, ta hiện tại không muốn gả chochàng.”
Phàn Ngưỡng Cực vừa nghevậy sắc mặt liền thay đổi. “Có thể thương lượng, chuyện này không thể nói đùa.Chờ ta nghỉ ngơi một chút sẽ thương lượng hôn sự với cha nàng, chúng ta phảinhanh chóng cử hành hôn lễ.”
“Hiện tại cái đó khôngphải trọng điểm.” Nàng trợn trừng đe dọa hắn. “Đừng lảng sang chuyện khác,chúng ta vừa mới nói là thái hậu…”
“Tiểu Tiểu……” tiếng nóihắn mềm nhũn, kéo nàng ôm vào trong lòng, sau đó mới chậm rãi nói: “Dựa theo cátính ta trước kia, thái hậu muốn đụng đến người của ta, ta sẽ nhảy vào cùng bàta đấu đến ngươi chết ta sống. Lúc trước từng đáp ứng hoàng thượng, cũng bởi vìthái hậu liên tiếp uy hiếp ta, ta mới có thể ra tay. Nhưng từ khi ta có nàng,ta càng cảm thấy người sống ở trong cung kia rất đáng thương, giống như ếchngồi đáy giếng.”
“Bởi vì mỗi ngày đều chỉchứng kiến những việc liên quan đấu tranh quyền lực, tầm mắt cũng chỉ có thểđến thế.” Tiểu Tiểu biết rất nhiều chuyện tình tranh đoạt quyền lực của cáctriều đại, cũng từng nghĩ qua những người đó cho dù đắc thế chỉ sợ cũng sẽkhông khoái lạc, bởi vì cứ phải đề phòng lại bị kéo xuống.
“Đúng vậy, nghĩ tới nươngta cho dù có được sủng ái phụ hoàng, thì vẫn cũng cùng nhiều nữ nhân chia sẻtrượng phu mà thôi. Đừng nói là tần phi khác, cả ngày sinh hoạt trong hoàn cảnhđó, có thể bình thường được sao? Thái hậu nương nương trước kia cũng không phảilà cái dạng hiện tại này, lúc trước khi đại ca cưới nàng ta, nàng ta thật làtiểu thư khuê các dịu dàng. Có thể là đại ca của ta phải chết quá sớm, Tử Uẩnthì tuổi còn trẻ liền đăng cơ, nàng chỉ là một người đànbà cùng người kháctranh đấu, cuối cùng ngay cả tính cách cũng đều thay đổi.” Phàn Ngưỡng Cực nói.
“Chàng nói như vậy, tacũng có thể hiểu được. Nhưng mà nàng ta không ngẫm lại chàng càng đáng thươnghơn sao? Mẫu thân thì mất sớm, một người lại cô đơn như vậy.” Nàng nói xongliền ôm chặt lấy hắn.
“Hiện tại ta không côđơn. Bởi vì nàng, ta có ấm áp, mới có thể nghĩ đến bi ai của người ngoài. Tranhđấu trong hoàng thất rất nhiều, ngẫm lại thật sự rất đáng buồn, những người nàytất cả đều là rất thân thiết, lại giết hại lẫn nhau. Ta không muốn tiếp tục rơivào trong vòng luẩn quẩn này, cho nên mới muốn khuyên nhủ thái hậu, nàng ta dùsao cũng là hoàng tẩu của ta.”
Nghe những lời hắn vừanói, tâm tình Tiểu Tiểu bình thản rất nhiều. Hiểu được hắn có ý muốn thay đổi,mới có thể lựa chọn làm như vậy, tuy mạo hiểm, nhưng nàng cũng không thể nóihắn làm sai rồi. Tuy rằng đã làm cho nàng lo lắng rất nhiều, nhưng nàng tựa hồcũng không thể tiếp tục giận hắn.
“Nàng ta…… Ta là nói tháihậu, hiện tại có bình tĩnh một chút sao? Sự tình nháo thành như vậy, hoàngthượng muốn xử trí mẫu hậu hắn thế nào?” Tiểu Tiểu lại hỏi.
“Hoàng thượng cũng rất tựtrách, cảm thấy đâm bị thương quận vương, nói thế nào cũng không thể không xửtrí, vốn muốn đem nàng ta giam lỏng, nhưng bị ta ngăn trở. Thái hậu chẳng phảicố ý muốn đả thương ta, lúc này cũng bị hoảng sợ không nhẹ, về sau hẳn là sẽ tựđiều chỉnh tâm tính. Huống chi sự tình nháo lớn, cũng chỉ làm cho hoàng thất bịchê cười, cho nên sáng nay ta mới lặng lẽ ra cung, dọc đường đi chỉ lo lắngmiệng vết thương bị hở, sự tình sẽ bị truyền ra ngoài.”
“Nhưng như vậy thực sự cóthể chứ? Ta thấy lát nữa vẫn nên tìm Tư Mã đại phu đến xem một chút, như vậy tamới yên tâm.” Nàng nhớ tới miệng vết thương to lớn kia, liền cảm thấy run nhưcầy sấy.
“Ta không sao, thực sựchỉ là bị thương da thịt. Bất quá nếu như vậy có thể làm nàng yên tâm một chút,chúng ta mời đại phu đến đây đi!” Hắn rốt cục nhượng bộ. “Đúng rồi, ta tối quathất ước, cha nàng có tức giận lắm không?”
“Cha ta thực tín nhiệmchàng, nói chàng không phải loại người vô cớ thất ước, còn thay chàng lo lắngđây! Không biết vì sao cha lại có ấn tượng tốt với chàng như vậy, luôn nóichàng là bề ngoài cùng tính tình đều tốt lắm.” Nàng nói xong còn bĩu môi, bộdáng có chút ghen tị.
Phàn Ngưỡng Cực nở nụcười.“Cha nàng là người có trí tuệ.”
“Đây là chàng tự khenchính mình đi?” Tiểu Tiểu chà chà mặt hắn.
Hắn lại là cười. “Như vậynàng có nói với cha đến vương phủ ở chưa?”
“Nói thì đã nói, nhưngcha không đáp ứng.” Tiểu Tiểu buồn rầu nói. “Cha nói nữ nhi gả ra ngoài, ôngkhông có đạo lý gì cũng vào vương phủ để cho vương gia nuôi dưỡng, làm thế này,không hợp truyền thống quan điểm của ông, cho nên đến bây giờ còn không chịuđáp ứng đâu!”
“Lần sau để ta đến nóivới cha đi! Nàng thử nói xem cha nàng có thể có hứng thú dạy đứa nhỏ đọc sáchviết chữ hay không?” Hắn linh cơ vừa động.
“Dạy đứa nhỏ đọc sáchviết chữ? Đứa nhỏ từ đâu ra?” Hai người bọn họ thậm chí còn không có đứa nhỏ,đi nơi nào tìm đứa nhỏ tới cho cha nàng dạy?
“Đứa nhỏ của người làmnha! Nàng không biết trong phủ có bao nhiêu người có đứa nhỏ, có vài đứa đượcđến đường, có những đứa từ nhỏ đã theo cha mẹ làm việc, không học qua nửa chữ.Ta trước kia từng nghĩ tới việc thay bọn họ mời phu tử (thầy đồ) , không biết cha nàng có thể đến hỗ trợ hay không?”Phàn Ngưỡng Cực tính toán.
“Thật vậy chăng? Nếu làchàng nói với cha, cha rất có thể sẽ đáp ứng.” Tiểu Tiểu biết cha nàng là ngườikhông chịu nổi việc người ta nhờ vả.
“Tốt lắm, cứ làm nhưvậy.” Hắn ách xì một cái.
Nhìn vẻ mặt hắn mệt mỏi,nàng nhíu nhíu mày. “Chàng sớm nên nghỉ ngơi, ta sao lại còn cùng chàng nóinhiều như vậy chứ? Ngủ đi.”
Nàng nói xong tính đứngdậy xuống giường, nhưng bị hắn kéo lại.
“Bồi ta ngủ đi, nàng tốiqua cũng không ngủ được, đúng không?” Hắn sờ sờ vết thâm dưới mắt nàng, đaulòng nói.
Nàng gật gật đầu, cuốicùng vẫn ngoan ngoãn bò lại lên giường, nằm xuống bên người hắn.
Hắn kéo nàng vào tronglòng, nhắm mắt lại, mùi hương quen thuộc của nàng lững lờ tại chóp mũi, hắn rốtcục có cảm giác đã về nhà.
Để thân thể dựa vào thânthể, nhiệt thể kề nhiệt thể, hắn không khỏi nhớ tới Tiểu Tiểu từng nói –
Còn sống vẫn còn có rấtnhiều chuyện tốt!
Hắn chưa từng biết đượcnhững lời này lại sâu sắc như vậy.
Hắn thở dài từ từ đi vàogiấc ngủ, khóe miệng còn hàm chứa nụ cười yếu ớt.
Phàn Ngưỡng Cực tuy đangbị thương nhưng không trì hoãn hôn sự.
Thời điểm miệng vếtthương vừa khá hơn, hắn vội vàng cùng Tiêu Sĩ Lãng bàn chuyện hôn sự, nên khôngđến nửa tháng sau, cả vương phủ bắt tay vào chuẩn bị. Tuy nho nhỏ và khiêm tốn,nhưng cả phủ chưa từng náo nhiệt như vậy.
Sau khi thành thân, TiêuSĩ Lãng cuối cùng cũng đã bị hắn thuyết phục, nguyện ý vào ở trong vương phủ,bắt đầu dạy mấy đứa nhỏ đọc sách viết chữ, nhất thời trong vương phủ náo nhiệthơn rất nhiều, mỗi ngày đều có tiếng đọc sách ê a của những đứa trẻ.
Nhưng việc khiến TiểuTiểu kinh ngạc nhất chính là việc thái hậu khi biết Phàn Ngưỡng Cực muốn kếthôn, lại tự mình đưa quà tới cửa, còn thực thành khẩn xin lỗi Phàn Ngưỡng Cực.Tiểu Tiểu thấy thần thái nàng đã bình thản hơn rất nhiều, không ngờ tướng côngvương gia của nàng lại có thể làm cho oán hận thái hậu tiêu tan đi, lại có thểtiếp tục một cuộc sống yên bình.
Và đến hôm nay, nàngchính thức trở thành vương phi của Bình quận vương đã được ba tháng. Nhưng nàngthật sự không có bộ dáng của một vương phi nên có, cả ngày hết chạy đông lạichạy tây, vừa ham ăn lại ham chơi. Dù sao vương gia của nàng cũng không để ý,nàng cũng không cần làm một phu nhân đoan trang.
Chỉ là hoạt bát của nànglàm cho Phàn Ngưỡng Cực có chút phiền lòng, vương phủ thì lớn như vậy, nàng lạiluôn chạy loạn. Tựa như hiện tại, hắn mới từ thư phòng đi ra, đã đi qua mấy cáisân vẫn tìm không thấyTiểu Tiểu.
Vừa vặn hắn gặp được BaCách trên hành lang, bèn hỏi: “Ngươi biết vương phi ở nơi nào không?”
Ba Cách dừng một chút.
“Vương phi có lẽ đang ởhậu viện! Theo hướng âm thanh này, hẳn là có rất nhiều người đang chơi đùa ởđó, không sai đâu.” Ba Cách cười nói, vị tân chủ tử này có rất nhiều ý tưởngxấu xa, mà những đứa nhỏ trong vương phủ đều rất yêu thương nàng.
Phàn Ngưỡng Cực nghexong, quả nhiên nghe được một tràng tiếng cười, hắn thở dài. “Ta đã biết.”
Hắn đi lần theo âm thanh,rất nhanh tìm được nương tử của mình.
“Đợi chút, Tiểu Lục Tử,ta còn chưa kêu bắt đầu, ngươi sao lại rung cây?” Giọng nói thanh thúy TiểuTiểu từ dưới tán cây đại thụ. “Còn có cái kia kìa, phải trải giấy ra, bằngkhông hoa quế sẽ bị dính đất, đến lúc đó bánh hoa quế sẽ không có phần ngươinha!”
Đứa nhỏ kia bị chỉ đíchdanh nhanh chóng theo lệnh làm việc.
Phàn Ngưỡng Cực vừa đếnchính là thấy hết một màn này. Mấy đứa trẻ xếp thành một vòng, vây quanh câyquế trong hậu viện, mà trên đất đều phơi đầy giấy. Còn vương phi của hắn thìgiống một đứa trẻ, đứng ở dưới tán cây, thuận tay chỉ huy bọn nhỏ.
“Tốt lắm, chuẩn bị tốtchưa? Chuẩn bị…… Bắt đầu!” Tiểu Tiểu hô một tiếng, những cái đứa nhỏ liều mìnhrung cây quế hoa, hoa quế kia rơi ào ào trên giấy trải sẵn trên mặt đất. “Tốt,tốt, làm tốt lắm. Tiểu Hổ, lay nhẹ chút, đừng bứng cả cây ra, không thì sangnăm không có ăn.”
Phàn Ngưỡng Cực lắc lắcđầu đi tới, một phen ôm “đứa nhỏ” củahắn. “Nàng lại đến đây chạy loạn, không phải đã nói chờ ta xử lý việc xong thìcùng ra ngoài nghe kể chuyện sao?”
“Chàng đây rồi?” TiểuTiểu rất nhanh tiến vào trong lòng hắn. “Ta nhàn rỗi không có việc làm, mangbọn nhỏ đến hứng hoa quế, buổi tối sẽ có bánh hoa quế ăn, chàng thích không?”
“Người thích là nàng thìcó? Gần đây tham ăn quá.” Hắn đùa cợt.
“Gần đây khẩu vị tốt lắm,không biết vì sao, bỗng nhiên hôm nay ta rất muốn ăn bánh hoa quế nha!” Nàngbối rối nói.
“Có khẩu vị vẫn tốt hơnso với không khẩu vị. Nàng có muốn đi giờ không? Haylà thôi không đi nữa?” Hắnnhìn nhìn mấy đứa nhỏ còn rất hăng say rung cây hoa quế.
“Muốn đi, hiện tại có thểđi rồi, đợi lát Ba Cách trở về sẽ giúp ta thu thập. Mấy đứa nhỏ cũng không thểchơi lâu lắm, cha ta làm phu tử thật là nghiêm khắc. .. Mấy đứa mau trở vềluyện chữ.” Nàng cười nói.
“Chúng ta đi thôi!” PhànNgưỡng Cực dẫn nàng rời đi.
Không bao lâu, bọn họ đãngồi trong một trà quán lớn. Trên bàn trừ bỏ hương trà đang bốc lên, còn có mấymón điểm tâm lớn lớn nhỏ nhỏ bày đầy trên mặt bàn.
“Ai nha, người kể chuyệnnày cũng không khá lắm, so với ta kể thì còn kém.” Cái miệng nhỏ của Tiểu Tiểuvừa nuốt một ngụm canh, nhưng vẫn không quên phê bình.
“Vậy sao nàng còn chọnchỗ này?” Phàn Ngưỡng Cực đưa một chén nước tới, chiếu cố nàng thực tự nhiên.
“Bởi vì điểm tâm ở đây ănkhá ngon nha!” Nàng lập tức trả lời.
“Nhưng mà không phải nàngmới ăn cháo đậu đỏ trước khi đi sao?” Phàn Ngưỡng Cực nhìn mấy món đã vơi hơnnửa trên bàn kia, hắn chỉ ăn một ít, còn lại đều do nương tử hắn ăn.
Tiểu Tiểu lặng đi mộtchút, sau đó buồn rười rượi: “Đúng rồi, ta gần đây ăn như heo nha! Chàng nhìnta, cứ như luôn ăn không đủ no. Rõ ràng cái eo cũng to lên, nhưng vẫn đói, vẫncứ muốn ăn. Làm sao bây giờ? Chàng nói ta có bị bệnh không?”
Phàn Ngưỡng Cực nhíumày.“Quả thật gần đây nàng luôn thèm ăn.”
“Còn có bụng còn béo lên,chàng hẳn là có chú ý tới đi?” Nàng sờ sờ vòng eo vòng bụng mình, lại uể oải.“Ta không ăn nữa, lại béo lên chàng sẽ ghét bỏ ta.” Nàng đẩy chén đĩa trên bànra.
Tuy rằng tối qua tướngcông vương gia của nàng vẫn rất nhiệt tình, vẫn hôn nồng nhiệt như trước, vẫntràn ngập ôn nhu như cũ, nhưng nàng vẫn lo lắng.
Nhìn thấy nàng uể oải nhưvậy, Phàn Ngưỡng Cực nhanh nhanh an ủi nàng. “Có phải do thời tiết thật tốt haykhông, cho nên mới tăng cảm giác thèm ăn?”
“Vậy chàng thì sao? Cócảm thấy thèm ăn không? Chắc là không có đi, có thể thấy được là ta có vấn đề.”Nàng lắc lắc bả vai, nhìn mấy cái chén dĩa không trên bàn vài cái, nước mắtnhanh chóng rơi xuống.
Gần đây nàng cũng cảmthấy chính mình càng ngày càng quái lạ, ăn rất nhiều, mặc dù trước kia nàngcũng không có đặc biệt thích ăn uống. Nàng chỉ sợ đã bị bệnh, bằng không saolại khác thường như vậy?
“Nếu lo lắng, y quán củaTư Mã đại phu cách đây không xa, tiện đường chúng ta đến cho hắn xem mạch, đượckhông?” Phàn Ngưỡng Cực cũng bắt đầu có chút lo lắng, Tiểu Tiểu mượt mà mộtchút cũng không ngại, nhưng chỉ sợ sinh quái bệnh.
“Được…… Được thôi!” TiểuTiểu cũng gật đầu đáp ứng.
“Đừng lo lắng.” Hắn xoanhẹ chân mày giúp nàng thoải mái.
Vì thế hai vợ chồng thanhtoán xong, trực tiếp đi đến chỗ Tư Mã đại phu.
Không lâu sau, Tư Mã đạiphu một bên bắt mạch cho Tiểu Tiểu, một bên cau mày hỏi: “Vương phi gần đâyluôn có khẩu vị tốt ? Đặc biệt là thích ăn đồ ngọt?”
“Đúng, còn rất thích ănmột ít thứ gì đó trước kia không ăn nha. Như hôm qua ta ăn rất nhiều mề gà, cáiđó trước kia ta cũng không dám ăn. Còn có, bỗng nhiên hôm nay ta rất muốn ănbánh hoa quế. Đại phu, bệnh này của ta có nghiêm trọng không? Có thể trị không?Phải bao lâu mới có thể chữa khỏi? ” Tiểu Tiểu lo lắng.
“Ân, vương phi yên tâm,không phải chuyện nghiêm trọng gì.” Tư Mã đại phu rốt cục gật gật đầu, sau đólại tính toán. “Ước chừng thêm năm, sáu tháng là đã xong.”
“Năm, sáu tháng?” Giờ tớilượt Phàn Ngưỡng Cực kêu ra tiếng. “Phải trị lâu như vậy, còn nói không nghiêmtrọng?”
Tư Mã đại phu rốt cụcnhịn không được cười ha ha thành tiếng. “Đứa nhỏ dù sao cũng cần phải mang thaimười tháng mới có thể sinh được, vương gia có gấp cũng vô dụng.”
“Cái gì?!” lần này làPhàn Ngưỡng Cực cùng Tiểu Tiểu đồng thời kêu lên.
Tư Mã đại phu rất thíchphản ứng bọn họ.“Đúng vậy, vương phi chỉ là có thai, không phải bệnh quái lạgì.”
Tiểu Tiểu vui vẻ níu chặtPhàn Ngưỡng Cực. “Chúng ta có con, phải không? Nha, ta còn tưởng ta sẽ béothành tiểu trư(heo con) , thậtlo lắng nha!”
— Phàn Ngưỡng Cực đangngẩn người đến nghiêm trọng. —
“Nhưng mà, vương gia,không phải chàng nói chàng……” Tiểu Tiểu thấy hắn còn chưa hoàn hồn, đành phảiquay đầu hỏi đại phu. “Từng có thái y chẩn đoán rằng vương gia về sau khó cócon nối dõi, đại phu cho đây là có chuyện gì?”
“Lão phu giúp vương giaxem mạch đi!” Tư Mã đại phu đưa tay bắt mạch.
“Không dám dối gạt đạiphu, bổn vương từng trúng độc, lúc ấy thái y chẩn đoán bệnh bổn vương sau nàykhó có con nối dõi, mà nay vì sao……” Phàn Ngưỡng Cực hoang mang.
“Ân!” Tư Mã đại phu trầmngâm một chút. “Thân mình có chút hao tổn, nhưng không phải hoàn toàn không cócơ hội, có thể thấy được vài năm nay vương gia điều dưỡng thân mình không tệ.Cứ duy trì tốt như vậy, sau này vẫn có cơ hội có thêm đứa nhỏ nữa.”
“Nha, có phải trước kiathái y giúp chàng xem bệnh là lang băm, dám hại chàng cho là đời này không thểcó con.” Tiểu Tiểu nói có chút giận. “Bất quá vì đứa nhỏ của chúng ta, ta sẽkhông tìm hắn tính sổ.”
“Ta…… Thực sự có đứa nhỏsao?” Phàn Ngưỡng Cực chỉ ngây ngốc nhìn nhìn Tiểu Tiểu, sau đó đưa tay sờ sờphần bụng mượt mà của nàng. Giấc mộng này hắn chưa bao giờ dám mơ đến, bởi vìbiết rõ chính mình không thể có đứa nhỏ, cho nên tận lực không nghĩ nữa. Hắnkhông muốn bởi vì một phần không thể có được mà làm thương tổn hạnh phúc đangcó. Nhưng xem ra ông trời vẫn yêu thương hắn, không để cho hắn cô đơn quá lâu,đầu tiên là đem Tiểu Tiểu cho hắn, hiện giờ lại cho hắn đứa nhỏ.
“Đại phu cũng nói nhưvậy, hẳn là không sai.” Tiểu Tiểu vui vẻ nở nụ cười.
“Việc này thật sự là……thật làm người ta kinh hỉ. Ta vốn cho rằng…… vốn cho rằng ta cả đời này cứ nhưvậy mà trôi qua, không nghĩ tới……” Phàn Ngưỡng Cực đang kích động.
Thấy vẻ mặt hắn hưng phấncùng cảm kích, Tiểu Tiểu cũng cảm thấy vui mừng không thôi. Nàng biết trước kiahắn có bao nhiêu cô đơn và tịch mịch, hiện tại có đứa nhỏ rồi, trong vương phủsẽ càng náo nhiệt, chỉ biết sau này hắn càng hạnh phúc.
“Nhất định là ông trờithương hại, để cho chúng ta có đứa nhỏ.” Tiểu Tiểu ôm lấy tay hắn. “Chúng ta vềnhà nhanh lên, ta sẽ cùng cha nói chuyện này, cha nhất định rất cao hứng!”
“Đợi chút, đại phu, còncó gì cần phải chú ý?” Phàn Ngưỡng Cực cười đến toe toét, vẫn không quên hỏitrọng điểm.
Vì thế đại phu nói rõ mộtsố chuyện nên chú ý, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ định kỳ đến vương phủ thăm khám choTiểu Tiểu, Phàn Ngưỡng Cực mới yên lòng, nắm tay Tiểu Tiểu rời đi.
Trên đường trở về vươngphủ, hai người thường xuyên bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại cười ấm áp thỏa mãn.
“Nàng vui vẻ sao?” Hắnnhẹ nhàng hỏi nàng.
Nàng ôn nhu cười, tựa đầuvào hắn.“Ta thật vui vẻ, bởi vì chàng vui vẻ, ta cũng thỏa mãn.”
“Nàng nói không sai.” Hắnngắm nhìn nàng, biểu lộ tình cảm thật sâu trong sự trầm mặc.
“Ta nói cái gì khôngsai?” Nàng không hiểu hỏi lại.
Hắn mở miệng cười, vẻ mặtkia cực kỳ có mị lực, hại nàng nhìn đến độ cảm thấy tướng công mình thực mê người.Ngay tại thời điểm nàng còn ngây ngốc, hắn rốt cục mở miệng –
“Nàng nói…… Còn sống vẫncòn có rất nhiều chuyện tốt.”
Không phải thế sao?Chuyện tốt nhiều đến nỗi không thể đoán trước được đâu!