Nàng nhất định là đã hônmê rồi.
Khi mơ màng tỉnh lại,Tiểu Tiểu cảm giác mình được bế lên, thả lên trên giường. Sau đó hắn rời đi,lúc trở về thì trong tay cầm một cái khăn ẩm và nóng, dịu dàng lau đi vết máurất nhỏ giữa hai chân nàng.
Hiện tại nàng ngay cả mặtđỏ cũng không đủ khí lực.
Sau đó hắn trở lại trêngiường, ôm nàng vào lòng, kéo chăn bông che đậy thân mình xích loả (trần trụi)của cả hai.
“Mệt chết nàng.” Hắn yêuthương hôn xuống trán nàng một cái.
Nàng nhấc mí mắt lên nhìnhắn, coi như là trừng hắn.
Hắn nở nụ cười, phithường đắc ý. “Xem ra đây cũng là một loại phương pháp để cho nàng an tĩnhnha!”
Nàng vươn tay, nhéo hắnmột cái, nhưng mà hắn lại không đau chút nào.
“Nguyên lai chàng luônmuốn ta ngủ cùng chàng, thì ra là có âm mưu từ sớm.” Nàng rốt cục khôi phụcchút khí lực, nhẹ giọng oán giận.
“Nàng hiểu lầm ta.” Hắnvén tóc nàng vuốt vuốt. “Nếu có thể lựa chọn, ta thà rằng để nàng tự mình ngủ.Nàng không biết vừa ôm nàng lại chịu đựng xúc động, là một việc rất nhiều khókhăn sao.”
Nghe hắn cáp cáp than thởoán giận, nàng rốt cục cũng hiểu được vì sao hắn đã nhiều ngày nay không cótinh thần như vậy, nguyên lai buổi tối hắn thực sự ngủ không tốt.
“Vì sao nói nếu có thể?Vì sao bản thân ta không thể tự mình ngủ?” Nàng kinh ngạc hỏi.
“Mặc dù có ta cùng BaCách, lại có người do hoàng thượng âm thầm phái đến bảo hộ, nhưng nàng lạikhông hề biết võ công, nếu địch nhân thật sự muốn thương tổn nàng, ta khó cóthể hoàn toàn bảo hộ nàng chu toàn.” Hắn ôm sát nàng, không muốn nàng chịu bấtkỳ thương tổn gì.
Cảm nhận được hắn phòngbị khác hẳn với người thường, nàng quay đầu nhìn hắn. “Mặc dù là vậy, nhưng tavẫn cảm thấy chàng đã lo lắng quá mức. Cái gì khiến cho chàng lo lắng đến mứcthà rằng bỏ qua cơ hội ở cùng ta, cũng không muốn đếm xỉa đến ta? Trước kia đãcó phát sinh chuyện gì đó, đúng không?”
Tuy rằng phòng bị làchuyện bình thường, nhưng bảo hộ của hắn có thể nói là đã vượt quá phạm vi bìnhthường, giải thích duy nhất chính là đã từng phát sinh chuyện gì đó rất nghiêmtrọng, và từ đó mới có thể khiến cho hắn trở nên như vậy. Dù sao hắn cũng khôngphải là người dễ dàng bị dọa cho kinh hãi.
“Đó là bởi vì nàng khôngbiết trong cung ác đấu có thể kinh tởm tới mức nào. Nói lại về mẫu thân ta……”Hắn thở dài, ngữ điệu nhất thời tràn ngập chua xót.
“Nương chàng? Không phảiđã qua đời nhiều năm rồi sao?” Nhìn hắn đau xót, nàng thật muốn lau đi chua xóttrong mắt hắn.
“Mẫu thân ta là phi tử màphụ hoàng sủng ái nhất, bởi vì nàng chỉ sinh ra một mình ta, từ nhỏ ta liềnđược yêu thương. Bởi vì thiên tư thông minh, lúc còn nhỏ đã được trao dồi đủcác mặt, phụ hoàng sớm hạ quyết tâm đem đế vị truyền cho ta. Tình thân thế nàynếu trong một gia đình bình thường, tất nhiên là điều tuyệt vời. Nhưng tiếc làở trong cung, có rất nhiều người muốn phụ hoàng chú ý và coi trọng, cho nên mẫutử chúng ta trở thành mục tiêu……”
“Có người gây bất lợi vớimẫu tử chàng sao?” Nàng cau mày hỏi.
“Hạ nhân của ta thườngxuyên bị thay đổi, chỉ thế này không nói. Năm ấy ta mười hai mười ba tuổi,nương ta bị hạ độc, hôm đó liền qua đời.” Nhớ tới hết thảy này, gân từng sợitừng sợi nổi lên giữa trán hắn.
“Hạ…… Hạ độc?” khẩu khíTiểu Tiểu co rút.
“Uhm, ta cũng bị trúngđộc. Chẳng qua ta ở lại, nương ta lại đi rồi.” Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ,nhưng mà nàng nghe được đau đớn đang bị che giấu tại nơi sâu thẳm kia. “Cho nênngay cả ta cơ hội gặp nương lần cuối cũng không có, khi nàng ra đi, lúc đó nàngmới ba mươi, cũng độ tuổi ta bây giờ.”
Nàng nghe vậy hốc mắtnhanh chóng phiếm hồng, đưa tay che cái miệng của hắn. “Không cho chàng nói nhưvậy! Về sau đừng nói như vậy nữa! Chàng sẽ sống rất tốt, ba mươi năm tiếp theo,rồi ba mươi tiếp nữa, đều phải bồi ở bên người ta.”
Thấy nàng nháy mắt khócsướt mướt, không nghĩ tới cảm xúc của nàng kích động như thế, hắn đứng dậy vỗvỗ lưng nàng để trấn an. “Nàng đừng khóc nha! Đều là chuyện quá khứ, đừng khóc.Ta đã ngừng khóc, vì sao nàng còn khóc đây?”
Nàng nghẹn ngào, lắc lắcđầu.“Chính là chàng không khóc, chàng tự mình chịu đựng, phải không? Nhỏ nhưvậy, mới nhỏ như vậy đã gặp chuyện tàn nhẫn như vậy, chàng phải chịu đựng, ôô……”
Cứ nghĩ hắn đã nuốt baonhiêu bi thống, nhẫn nhịn bao nhiêu tịch liêu, nàng liền khổ sở chua xót. Chẳngtrách sao bộ dáng hắn luôn lạnh nhạt, làm sao hắn không thể không như vậy chứ?Bằng không một đứa nhỏ rốt cuộc nên sống sót thế nào, cuối cùng ngay cả của hắnphụ hoàng cũng đều đi rồi, hắn thật cô độc.
Trước khi gặp nàng, hắnđã cô độc bao nhiêu năm nha?!
“Tiểu Tiểu.” Lòng bàn taycủa hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, rõ ràng nước mắt kia của nàng khiếnhắn cảm động không thôi.
Tiểu nữ nhân này đối vớihắn là thật tình chân ý, đau với nỗi đau của hắn, khóc cho nỗi khổ của hắn,thật sự là yêu hắn từ tận đáy lòng.
Cái mũi hắn hơi hơi caycay, kéo nàng vào trong lòng. “Đừng khóc, đều đã qua. Về sau có nàng, ta sẽkhông còn cô đơn.”
Nàng vòng tay ôm hắn,không muốn buông ra, thề dưới đáy lòng, về sau sẽ không lại làm cho hắn cô đơn!
“Vậy thân mình ngươi thựcsự không có việc gì sao? Hoàn toàn đều trị tốt rồi sao?” Nàng truy vấn có chútlo lắng.
Nhắc tới điều này, sắcmặt của hắn trầm xuống, trên mặt có một chút buồn bã.
“Có để lại di chứng.”thanh âm trầm thấp dị thường.
“Di chứng gì? Bây giờ cònđau không?” Nàng khẩn trương hỏi.
Hắn lắc lắc đầu, sau đónhắm chặt mắt. “Cả đời này của ta chỉ sợ khó có con nối dõi.”
“Trời ạ, chàng dọa ta.”Nàng thở hắt ra.“Ta còn sợ chàng muốn nói chàng chỉ có thể sống thêm vài năm gìgì đó, thiếu chút nữa làm ta sợ muốn chết!”
Hắn kinh ngạc nhìnnàng.“Nàng không thất vọng sao? Bởi vì ta, nàng có khả năng cả đời đều không cóhài tử, nàng là người thích náo nhiệt, không cảm thấy thất vọng sao?”
“Thất vọng cũng có mộtchút chút, nhưng mà so với việc chàng chỉ có thể sống thêm vài năm, việc nàyrất rất nhỏ. Cũng may hiện tại chàng cũng không phải làm hoàng đế, như vậychúng ta cũng có thể không có con nối dõi nha! A, chẳng lẽ chàng bởi vì việcnày…… Phụ hoàng mới không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho chàng? Thế mà ta cònluôn luôn nghiêm túc nghiên cứu cái việc đoạn tụ chi phích của chàng……”
“Vì sao nàng luôn có thểkhiến cho người ta khắc trước còn muốn thân thiết, khắc sau lại muốn bóp chochết hả?” Hắn thật bị làm cho khóc không được mà cười cũng không xong.“Huốngchi nàng cũng tự mình thể nghiệm qua, còn hoài nghi ta thích nam nhân sao?”
Nàng bị hắn nhìn có chútchột dạ. “Cũng đúng. Nhưng mà trước kia do ta không biết thôi! Yên tâm, về sau,ta sẽ giúp chàng bác bỏ tin đồn.”
“Bác bỏ tin đồn thế nào?”Hắn buồn cười hỏi lại.
“Thì nói ta có thể chứngminh cái kia…..” Nàng bỗng nhiên ngừng lại.
“Chứng minh ta thích nữnhân là thật, bởi vì nàng ngủ cùng ta?” Hắn cố ý thô lỗ tiếp lời.
Nàng nghe xong thiếu chútbị sặc nước miếng.“Nha, trời trời! Chàng càng ngày càng thú vị. Này…… ha ha ha,buồn cười nha!”
Xem nàng cười đến khoatrương, mới trước đó không lâu còn đang khóc, hiện tại cười đến không kiêng nể,hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nàng.“ Ta thật cao hứng khi nàng biếtthưởng thức chuyện cười của ta.”
Nàng vỗ vỗ hắn.“Lần sauta sẽ dẫn chàng đi kể chuyện kiếm tiền đi!”
Lần này hắn là thực sựtrừng nàng.
“Như vậy là vì chàngkhông thể sinh dục, cho nên phụ hoàng chàng mới không đem ngôi vị hoàng đếtruyền cho chàng?” Nàng hỏi.
“Không, là vì ta cựtuyệt.”
“Vì sao?” Rất nhiều ngườimuốn làm hoàng đế nha, mà hắn lại không muốn làm.
“Bởi vì ta cảm thấy khôngcó ý nghĩa, trong hoàn cảnh kia, người trong lòng không lưu được, suốt ngày chỉcó thể làm bạn cùng chính tịch mịch của mình. Ta nói với phụ hoàng, nếu hắn làphụ thân yêu thương con, thì nên đem ngôi vị hoàng đế truyền cho người khác, đểcho ta rời cung, cho ta có cơ hội được một chút tự do. Ban đầu phụ hoàng ta vẫnhy vọng ta có thể làm hoàng đế, nếu thực sự không thể có con nối dõi, sẽ đem đếvị truyền cho cháu. Nhưng mà khi ta nói cho hắn xong, cũng đề nghị hắn đem ngôivị truyền cho hoàng thượng hiện tại, cũng chính là con trai độc nhất của đại cata.” Hắn đơn giản vài câu kể rõ.
“Kia…… Nhưng mà, nhưng màthái hậu vì sao cho chàng là trở ngại? Nếu không do chàng, con trai nàng tacũng không thể lên làm hoàng đế……” Nàng biết rõ địch nhân gần hắn nhất chính làthái hậu, vì để cho nàng có sự đề phòng, hắn đại khái đã từng đề cập qua vớinàng.
“Bởi vì nàng ta khôngbiết, mà ta cũng không muốn nói cho nàng ta. Cho dù nói, nàng ta cũng không cókhả năng tin tưởng.” Hắn cười khổ.
“Bởi vì nàng ta khẳngđịnh chàng làm sao không có thể không giống người khác ham muốn địa vị nhưvậy.” Nàng cũng gật gật đầu. “Kỳ thực làm hoàng thượng cũng không có gì hay.Nếu chàng thực làm hoàng thượng, chúng ta căn bản không cơ hội biết nhau, khôngphải sao? Có thể quen biết ta còn có phúc khí hơn so với làm hoàng đế, chàngnói có phải không?”
“Nàng là nữ vương của tanha? Thật thích khoe khoang nha!” Hắn nhéo nhéo mũi nàng.
“Ai nha, người ta lại nóikhông sai, chàng thừa nhận một chút đi, làm cho ta vui vẻ thì có sao đâu?” Nànghờn dỗi kháng nghị.
Hắn cười ha ha, hai ngườilại náo loạn thêm một lúc.
Sau một đêm mưa to, hômsau bầu trời có vẻ trong xanh lạ thường .
Tiểu Tiểu mở to mắt, liềncảm giác được một luồng nhiệt từ đôi mắt đang lượn lờ trên người. Nàng chốnglại khuôn mặt cười yếu ớt của Phàn Ngưỡng Cực, chuyện đêm qua đang dậy lêntrong lòng.
“Sớm, thân mình còn đaukhông?” Hắn vừa vén sợi tóc bên má nàng vừa hỏi.
Nàng cúi đầu, khẽ kéo mềnlên cao. “Không nên hỏi thế này!”
“Vì sao? Tiểu Tiểu, nàngđã là người của ta, mỗi ngày sau này ta đều phải xem nàng tỉnh lại như vậy, chonên không cần thẹn thùng ah. Nàng còn chưa trả lời ta!” Hắn cố ra vẻ đứng đắn.
Nàng nhanh chóng liếcnhìn hắn, sau đó cúi đầu lắc lắc. “A, tối hôm qua chúng ta chưa dùng bữa tối,Ba… Ba….. Ba Cách đại ca có đến gọi chàng không?”
“Ba Cách không ngốc nhưvậy, thấy ta đóng chặt cửa phòng, lại không cho gọi hắn, hắn sẽ không tùy tiệnđến quấy rầy.” Thứ duy nhất đêm qua bọn họ ăn là điểm tâm mà Ba Cách đưa khivừa tiến vào khách điếm. “Chắc nàng cũng đói bụng rồi? Nhanh đứng lên chút đi.”
Hắn đứng dậy mặc áo, sauđó lại xoay người tìm quần áo của nàng.
Tiểu Tiểu còn cuộn trongchăn bông, lúc này mới nhìn thấy quần áo nàng bị vứt lung tung, lại nhớ tớitình huống ngày hôm qua hắn cởi quần áo, nàng thật muốn đập đầu vào chăn bông`.
Ngược lại với quẫn báchcủa nàng, Phàn Ngưỡng Cực có vẻ thực tự nhiên, giống như việc buổi sáng thứcdậy giúp nàng nhặt quần áo là chuyện hết sức bình thường. Hắn nhanh chóng đemquần áo nhặt đủ, rồi trở về giường.
“Đến đây đi!” Hắn cầm lấytừng kiện quần áo, làm như muốn giúp nàng mặc.
Nàng một phen giật lấyquần áo trong tay hắn, sau đó đẩy hắn ra khỏi giường.“Chàng tránh ra đi, ta tựmình mặc.”
Nàng mới không cần để hắnhỗ trợ, có trời mới biết nếu để cho hắn giúp, hôm nay chắc không cần khởi hànhquá? Hôm qua đã để cho Ba Cách chế giễu, giờ mà không nhanh chút rời giường,nàng còn có mặt mũi gì mà gặp người khác!
Phàn Ngưỡng Cực bị mộtlực lớn bất ngờ đẩy ngã, hướng nàng nhún nhún mi.“Thật là nha hoàn to gan, dámđẩy bổn vương!”
Nhìn hắn giả bộ, nàngthật muốn tìm gì đó cầm trong tay mà nện hắn, không nghĩ tới hắn cũng có bộ mặtbướng bỉnh như vậy. “Người ta là nha hoàn hầu hạ chủ tử mặc quần áo, làm gì cóchuyện chủ tử hầu hạ nha hoàn?”
Hắn nghiêng đầu nghĩnghĩ, thế nhưng bắt đầu động thủ cởi quần áo vừa mới mặc vào.
“Chàng làm cái gì mà cởiquần áo?” Nàng mới đem quần áo đại khái mặc xong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấyhành vi quỷ dị của hắn.
“Cởi quần áo ra, mới cóthể cho nàng – nha hoàn hầu hạ ta mặc quần áo a! Ta thật là một chủ tử biếtphối hợp nha.” Hắn tỏ vẻ nghiêm chỉnh.
“Trời ơi!” Nàng chịukhông nổi lắc lắc đầu, đẩy chăn bông xuống giường. “Ta mặc kệ chàng, ta đi lấynước rửa mặt chải đầu, chàng mặc đồ nhanh chút.”
Hắn giơ tay nắm chặt taynàng, sau đó ôm lấy nàng từ phía sau, ở bên tóc mai nàng hôn thật thâm tình.“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu của ta a, nàng không biết ta vui vẻ nhiều biết bao đâu,tỉnh lại liền thấy nàng đầu tiên, cuộc đời ta chưa bao giờ thỏa mãn như vậy.”
Nàng nghe ra hắn ôn nhukể lể, trong tim thấy thật ấm áp. “Ta cũng thực vui vẻ, thực thỏa mãn.”
Hắn lại hôn lên má nàngvài cái, lúc này mới buông nàng ra, cho nàng đi xử lý.
Tiểu Tiểu tự mình đi múcnước, thực sự giống như nha hoàn chuyên thu xếp sinh hoạt của hắn. Chỉ là nàngso với nha hoàn càng cẩn thận, tổng hy vọng có thể đối hắn thật tốt, tựa nhưhắn tốt với nàng vậy.
Ba Cách thật không hổ làngười theo Phàn Ngưỡng rất nhiều năm, mãi cho đến khi chủ tử rửa mặt chải đầuhoàn hảo, bữa sáng đưa lên xong, hắn mới tiến vào.
“Gia, xe ngựa ta đã chuẩnbị ổn thỏa. Hôm nay sẽ lại một ngày rong ruổi, ước chừng chạng vạng mới có thểđến thành Tế Châu.” Ba Cách nói. Thành Tế Châu đúng là mục đích chuyến đi này,cũng là đoạn đê trung tâm công trình phía nam.
“Tốt lắm, đến thành TếChâu không cần đến địa phương được an bài, tìm một khách điếm bình thường trọtrước.” Phàn Ngưỡng Cực nói rõ.
Phụ trách công trình trịthủy lần này Lí Đốc Minh đã sớm đến Tế Châu trước hắn một bước, hắn hy vọngtrước hết đừng cho đối phương phát hiện, mới có thể tra xét dân tình nơi nơimột chút.
“Đã biết, vương gia.” BaCách đáp.
“Sau này khi ở bên ngoàicũng đừng gọi ta là vương gia, không cần tùy tiện tiết lộ thân phận.” PhànNgưỡng Cực chỉ điểm.
Mà Tiểu Tiểu đang theogiúp hỗ trợ dọn chén đũa, nghe thế liền bu lại. “Chàng không phải là muốn vụngtrộm đi tra xét đó chứ? Làm như vậy giống như là khâm sai đại thần nha, đến lúcđó ta cùng đi với chàng, khẳng định có thể thám thính được một ít tin tức.”
Nhìn nàng hưng trí bừngbừng, Phàn Ngưỡng Cực thở dài. “Sau đó nàng có thể đem phát sinh trong khoảngthời gian này mà viết thành kịch bản, tốt nhất là còn có thể đến quán trà lầntrước kể chuyện, khẳng định rất là đắt khách, đúng không?”
“A!” Nàng chu miệnglên.“Chàng còn ghi hận nha?”
Hắn bĩu môi.“Ta là cáiloại người hay ghi hận sao?”
Tiểu Tiểu nhìn nhìn BaCách, sau đó thành thật trả lời: “Hình như là vậy nha.”
Phàn Ngưỡng Cực biến sắc,Ba Cách thiếu chút bật cười.
Vì không cần xem xét chủtử, Ba Cách cơm nước xong nhanh chóng đi thu xếp, ba người lại nhanh chóng lênđường.
Vì thời tiết trong xanh,quan đạo đi cũng thoải mái hơn, trải qua một ngày rong ruổi, quả nhiên lúcchạng vạng ba người mới đến thành Tế Châu.
Chẳng qua mới tiến vàothành Tế Châu, kế hoạch Phàn Ngưỡng Cực đã bị phá hỏng. Bởi vì Lí Đốc Minhkhông biết lấy tin tức từ đâu, nhưng tính chuẩn xác hắn hôm nay sẽ đến. Xe ngựabọn họ mới vào cửa thành, Lí Đốc Minh liền dẫn một đoàn quan viên địa phươnglớn lớn nhỏ nhỏ tới nghênh đón.
“Hạ quan Lí Đốc Minh ramắt vương gia.” Lí Đốc Minh khá lớn tuổi, nhưng mà ánh mắt thoạt nhìn vẫn rấtsắc bén, đúng là loại người rất thích hợp lăn lộn ở quan trường.
Phàn Ngưỡng Cực nhàn nhạtgật gật đầu, không lộ chút hoảng loạn nào việc kế hoạch bị phá hỏng. “Lí đạinhân quan vụ bận rộn như vậy, cần gì phải đến riêng tiếp đón bổn vương đây?”
“Nói thế nào Bình quậnvương gia cũng là khâm sai đại nhân mà hoàng thượng ngự bút khâm điểm, sau nàycòn phải nhờ vương gia hiệp trợ nhiều hơn, mới có thể đem trị thủy lớn này mauchóng hoàn thành, báo đáp hoàng ân!” Lí Đốc Minh nói đạo lý một hơi mạch lạc.
Tiểu Tiểu ở bên cạnh đangnhìn xem bị những lời nói này mà trợn mắt há mồm. Xem ra thích khua môi múa mépkhông phải chỉ có mình nàng nha, làm quan đều lợi hại như vậy sao? Nếu khôngphải tình huống không đúng, nàng thật muốn hỏi thăm Phàn Ngưỡng Cực.
“Ách, vương gia cũng chỉdẫn theo hai nô bộc thôi sao?” Lí Đốc Minh kinh ngạc chỉ vào Ba Cách cùng TiểuTiểu đứng bên cạnh Phàn Ngưỡng Cực.
“Hai người là quá đủ. BaCách, Tiểu Tiểu, không mau ra mắt Lí Đốc Minh Lí đại nhân.” Phàn Ngưỡng Cực mởchiết phiến ra, thong dong phe phẩy chiết phiến.
“Ba Cách ra mắt Lí đạinhân.”
“Tiểu Tiểu ra mắt Lí đạinhân.”
Ba Cách cùng Tiểu Tiểu ylệnh hành lễ, Lí Đốc Minh không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, xem như xua đuổi bọn họ.
Nhưng Tiểu Tiểu lại khôngdễ dàng bị đuổi đi như vậy, nàng rất hưng trí chắp tay nói: “Xin hỏi Lí đạinhân chính là phụ thân của vị mà trước đó không lâu được hoàng thượng phái đếnĐông Bắc lĩnh quân đánh giặc – tướng quân Lí Úy Khang?”
Lí Đốc Minh sửng sốt,không nghĩ tới nha hoàn này lại có kiến thức như vậy, biết cần nịnh bợ hắn. Lígia bọn họ có thể nói là thế lực đương quyền, muốn cùng bọn họ thân cận cũng làtự nhiên. Nha hoàn này so với chủ tử nàng còn thức thời hơn!
“Là con trai ta.” Lí ĐốcMinh kiêu ngạo mà gật gật đầu.
Tiểu Tiểu liếc nhìn PhànNgưỡng Cực một cái, hắn bất đắc dĩ trộm thở dài.
“Ha ha, kia thật sự làngưỡng mộ đại danh, ngưỡng mộ đại danh!” Tiểu tiết Tiểu mặt đầy ý cười, nhưng đáylòng lại cực kỳ phẫn nộ. Nguyên lai gian thần trong câu chuyện đó chính là bộdáng này?
Lí Úy Khang kia thiết kếPhàn Ngưỡng Cực, muốn hãm hại hắn là sự thật hiển nhiên. Tiểu Tiểu thật muốnhung hăng trừng tên dối trá này.
Nhưng Lí Đốc Minh sớmkhông đem nàng để vào mắt, xoay người liền tiếp đón quan viên địa phương đi đếnchỗ yến tiệc.
Phàn Ngưỡng Cực tiến vàonơi ở mà quan địa phương đã chuẩn bị.
Mới vừa vào cửa, TiểuTiểu liền nhịn không được mở miệng. “Lí Đốc Minh kia chính là Lí quốc cữu? Concủa hắn chính là Lí Úy Khang kia làm hại chàng đúng không?”
“Tiểu Tiểu, nàng vừa nãyrất lỗ mãng. Ta không hy vọng nàng tiếp xúc cùng với những người đó, tốt nhấtkhông cần gây chú ý gì.” Phàn Ngưỡng Cực ngữ điệu mang theo trách cứ.
Hắn vừa mới thật lo lắngTiểu Tiểu sẽ buột miệng, nói ra Lí Úy Khang chính là kẻ bại hoại trong truyềnthuyết kia dẫn dụ hắn cho hổ đói vây quanh. Tuy rằng nàng không thực sự nói ranhư vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt Lí Đốc Minh thật đúng là tràn ngập tức giậnđây!
“Hắn sẽ không đem tiểunhân như chúng ta để vào trong mắt. Lí quốc cữu này ở dân gian danh tiếng cũngkhông tốt nha, thường có người nói hắn không phải quan tốt, mà hắn là huynhtrưởng thái hậu, thái hậu vì sao không khuyên nhủ hắn, còn để hắn đến làmchuyện trọng yếu này?” Lòng hiếu kỳ của Tiểu Tiểu thật đúng là không dứt.
“Liên quan quyền lực, íchlợi, người ta thường mất đi phải trái đúng sai. Trước kia thái hậu vì củng cốthế lực hoàng thượng để đăng cơ, mượn dùng lực lượng nhà mẹ đẻ, nhưng mà chođến ngày nay, rất nhiều quyền lực còn bị nắm trong tay Lí gia, cho nên hoàngthượng muốn xử lý Lí gia đã rất lâu.” Phàn Ngưỡng Cực giải thích.
“Hoàng thượng biết rõthái hậu xem chàng như địch nhân, vì sao còn muốn phái chàng tới đây? Lần trướcchàng ở Đông Bắc bị nhốt, chẳng lẽ hoàng thượng một chút cũng không biết sao?Không có khả năng đi! Trên phố đều truyền lưu ồn ào, ngay cả ta còn biết, hoàngthượng làm sao có thể không biết?” Tiểu Tiểu khoa trương nói.
“Được rồi, ngay cả nàngcũng biết, còn có ai rõ ràng hơn so với nàng? Ngày đó ta lần đầu tiên nghe nàngkể chuyện, quả thực là nghe mà khiến ta nghẹn họng, Tiêu lão sư phụ.” Hắn chếnhạo nàng.
“Ai nha, ai nói với chàngchuyện kia. Tất cả đều chuyện quá khứ rồi!” Nàng làm nũng kéo kéo tay áohắn.“Chàng còn chưa có trả lời ta nha, hoàng thượng vì sao muốn phái chàngtới?”
“Bởi vì Lí Đốc Minh làquan viên tam phẩm, chỉ có thể để người có phẩm hàm cao hơn hắn đến giám sát,mới có thể áp chế khí thế hắn. Còn nữa, hắn là quốc cữu, nếu không phải ngườihoàng thất đến, khí diễm của hắn chỉ sợ càng kiêu ngạo. Vả lại Lí gia quyền thếrất lớn, kẻ có thể chống lại cũng không nhiều……” Phàn Ngưỡng Cực chậm rãi nóixong, rất rõ ràng là hoàng thượng không thể không phái hắn đến.
“Ai da, quận vương chínhlà nhị phẩm, lại là hoàng thân quốc thích, thế lực đúng là đủ lớn, quả thậtkhông có người thích hợp hơn chàng.” Tiểu Tiểu gật đầu, bởi vì liên hệ với câuchuyện hay kể, đối với khúc mắc quan trường nàng tốt xấu cũng có chút kháiniệm. “Như vậy chàng dự tính làm thế nào? Chúng ta có nên đi thám thính từ Líquốc cữu đang làm gì hay không?”
“Không phải chúng ta.”Hắn không chút do dự đánh cắt ngang lời nàng.“Nàng ngoan ngoãn đừng chạy loạncho ta, cũng đừng nhúng tay quấy nhiễu việc này. Khi không có Ba Cách hoặc ta ởcùng, không nên xuất môn một mình, biết không?”
Phàn Ngưỡng Cực tính toáncả buổi tối mới tìm được cơ hội đưa Dạ Kiêu tới, dặn dò hắn tăng cường bảo hộTiểu Tiểu. Hắn sợ những người đó sớm muộn gì cũng nhìn ra Tiểu Tiểu không phảinha hoàn bình thường. Dù hắn liều mình giấu nàng thật kỹ, nhưng nha đầu kia lạiliều mình tiến vào, thật sự là không thể khống chế.
“Ai nha, ta không ngốcnhư vậy.” Tiểu Tiểu kháng nghị.“Nhưng là chàng vẫn cần hỗ trợ của ta. Chàngtưởng, chàng ăn cứ mặc tùy tiện là xong ư, thoạt nhìn cũng biết là công tử gia,muốn không gây chú ý, cũng không dễ dàng. Nhưng mà ta bất đồng, ta thay namtrang, lại dán thêm râu, ai nhận ra ta là nha hoàn của chàng được? Cam đoan cóthể thám thính hành vi của Lí quốc cữu ở trong này.”
Phàn Ngưỡng Cực biết nàngnói không sai, nhưng hắn lại không muốn nàng mạo hiểm. Hắn hơi hơi nhíu mày, lolắng.
“Bằng không như vậy đi,ngày mai chúng ta đều giả trang, sau đó chúng ta đến trà lâu nghe ngóng trước,chàng thấy thế nào?” Tiểu Tiểu linh quang chợt lóe.
Phàn Ngưỡng Cực nở nụcười. “Ta không thể không nói nàng có chút thông minh.”
Người kể chuyện luôn phảithu thập những thông tin như tin tức, lời đồn, truyền thuyết rồi lại truyền đếntruyền đi cho nhau, hơn nữa trà lâu nhiều người nhiều miệng, tóm lại sẽ ngheđược chút tin tức. Nếu cần xâm nhập thám thính, làm thế này có thể xem là mộtphương pháp tốt.
“Thông minh thì thôngminh, làm sao lại thêm cái chữ chút chứ? Thực không có thành ý.” Nàng không cholà đúng. “Hắc hắc, ta cũng rất muốn ở nơi này cùng những người kể chuyện tâmsự, nói không chừng có thể trao đổi lại trao đổi gì đó.”
Phàn Ngưỡng Cực híp mắtnhìn nàng.“Nàng đừng kể chuyện lung tung cho ta là tốt rồi.”
“Đâu có thể nào nha!Chàng không cần quá khẩn trương.” Nàng cười ha ha.