“Tiểu Tiểu à, đào ngâmnày cho ngươi, cha ngươi không phải rất thích ăn sao?” thấy Tiểu Tiểu đang điqua, Triệu đại thẩm cách vách kêu lên, đưa cho nàng một bát (làbình bát ah) đào.“Lần trước ngươi đưa quả mận ăn ngon lắm, thứ nàyngươi mang về hảo hảo dùng thử, thích cứ nói nhà ta còn có nha!”
“Cám ơn đại thẩm.” TiểuTiểu tiếp nhận bình đào kia.
Triệu đại thẩm cười meomeo rồi đi trở về phòng.
Tiểu Tiểu cầm bình đàongâm đó trở về nhà mình, trước tiên đem bình để lên kệ bên cạnh, tiếp tục phơiquần áo mà nàng vừa mới giặt xong.
Nhắc đến quả mận, lại đemsuy nghĩ của nàng hướng về người nọ. Nàng nhớ tình huống lúc mình bấu víu ởtrên cây, còn dám ra lệnh hắn kéo y bào tiếp quả mận, khóe miệng không khỏicong lên có chút ý cười.
Hồi tưởng lại, nàng thậtsự là lớn gan, thế mà để cho đường đường Bình quận vương giúp nàng tiếp quảmận, còn sai hắn hắn nhích bên trái, rồi qua thêm một ít, mở lời sai khiến PhànNgưỡng Cực – lá gan thật lớn ah!
Thực sự chỉ mới hai ngàythôi sao? Nàng sao lại cảm thấy như đã thật nhiều ngày không gặp hắn? Hôm nayrời nhà mua thứ này thứ nọ, cả một đường nàng cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà đi, đợiđến khi lấy lại tinh thần, phát hiện mình vậy mà đang đứng ở cửa vương phủ,nàng kinh hoảng nhanh bước rời đi.
Nàng biết Phàn Ngưỡng Cựcđược bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Thế nhưng lại bị hắn tác động tâm tư đếnnhư thế?
Rõ ràng là quyết địnhkhông thèm nghĩ đến hắn nữa, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hach-vuong-gia/2852889/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.