Lần đi Chiêu Lai tự này cũng dây dưa đến hơn nửa tháng, đến khi Viêm Liệt và Hách Liên trở lại hoàng cung thì cũng đã vào lập xuân, khí lạnh cuối đông đã bị xua tan hết, chỉ còn lại gió xuân ấm áp.– " Liên nhi." – Viêm Liệt lên tiếng gọi người đang lười biếng ngồi trong đình viện.
Hách Liên quay đầu lại, đối với xưng hô thân mật này cũng chỉ đành cam chịu. Từ khi bị Viêm Liệt nửa kiên quyết nửa nài nỉ cùng hắn lễ bái trước bài vị của mẫu hậu thì người này bắt đầu gọi như thế, mà y biết dù bản thân có phản đối cũng vô ích nên đành mặc kệ hắn.
Hách Liên thoáng nghiêng đầu, nhìn ra bầu trời xanh lam không biết suy nghĩ gì, Viêm Liệt vừa nhấc mắt bèn thấy thân ảnh người nọ ngược sáng, khoé miệng phác thành một đường cong nhợt nhạt, trong lòng mỹ mãn. Liếc mắt thấy trên bàn bày biện một ít điểm tâm tinh xảo, vươn tay gắp một chiếc mai hoa cao đưa đến trên môi Hách Liên, tiện thể dựa sát vào người nọ một chút, cố ý dùng thanh âm trầm thấp tràn ngập mị hoặc nói ( Vũ mụ mụ: >O< này là có con sói nào đó đang xài nam nhân kế):
-" Liên nhi, há mồm nào."Hách Liên quay đầu, khựng lại một chút. Nhìn nam nhân đang cười đến ôn nhu trước mắt, lại nhìn đến ngón tay thon dài, tay áo màu đen thêu ẩn vân làm cho bàn tay phảng phất mang theo xa hoa cùng thanh nhã, theo đầu ngón tay ngước lên, sẽ thấy một đôi mắt thâm thuý cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hach-lien/2616684/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.