Một ngày vó ngựa không dừng, cuối cùng cả hai cũng quyết định nghỉ tại một khách điếm nhỏ ven đường. Viêm Liệt sau khi thay y phục sạch sẽ, vừa đi ra ngoài đã không thấy Hách Liên đâu. Tâm lại một trận hoảng hốt, việc Hách Liên bỏ đi cùng với chuyện hồi sáng đã làm cho tinh thần hắn đã kéo căng đến cực điểm. Vội vã chạy ra ngoài, thì đã thấy Hách Liên ngồi trên nóc nhà.
Một người, im lặng, ngồi ôm đầu gối, ngẩng đầu nhìn mảnh trăng khuyết treo lơ lửng trên cao.
-" Hách Liên?"- nhẹ giọng kêu.
Người nọ không để ý đến hắn, cũng không nhúc nhích, ánh trăng mờ mịt chiếu lên từng sợi tóc trắng muốt, nhợt nhạt loé sáng, như là mộng ảo không thuộc về thế giới này.
Viêm Liệt đợi một chút, để cho bất an trong lòng lui bớt, thì Hách Liên lại nói khẽ:– " Ta biết."Thanh âm phiêu hốt như là vọng ra từ một khe tối nào đó, có chút yếu ớt. Trên mặt lại là thản nhiên, con ngươi tối đen, không chút gợn sóng.– " Hách Liên...."Viêm Liệt chậm rãi ngồi xổm người xuống, muốn ôm chặt người kia vào trong lồng ngực, Hách Liên lại quay đầu đi, bày ra tư thế cự tuyệt.
-" Ta nghĩ muốn ở một mình."Viêm Liệt không hề động đậy, Hách Liên trong giọng nói mang chút quyết liệt:
-" Ta muốn ở một mình!"Viêm Liệt hô hấp bị kiềm hãm, đứng lên lui lại phía sau mấy bước. Hắn nhìn người kia cố chấp độc thủ tịch mịch, đôi mất rõ ràng mơ hồ, tựa hồ như đang giãy dụa. Cuối cùng hắn xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hach-lien/2616674/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.