Chương trước
Chương sau
Đêm đến.

Cả ngày Mạc Uyển Kinh như mất hút, cô giam lỏng mình ở trong phòng không một lần ló mặt ra bên ngoài vì Hách Liên Tử Mục đã làm loạn đến độ gọi cả phụ nữ bên ngoài về nhà tạo thành quán bar luôn rồi. Anh hưởng thụ lắm, khuôn mặt chẳng chút cảm xúc nghĩ đến Mạc Uyển Kinh gì mà mặc cho đám phụ nữ chơi đùa.

Không lẽ căn bệnh sạch sẽ của anh không còn nữa sao? Trước đây anh từng nói mấy viên như này là việc ghê tởm nhưng giờ lại chính mình đâm vào.

Lạc Hương Mẫn gửi tin nhắn Mạc Uyển Kinh không xem, gọi cô cũng không bắt máy nên liền chuyển số gọi Vương Mặc Bắc đến đón mình đến nhà Hách Liên Tử Mục.

Trên đường đi không ngừng lo lắng, Vương Mặc Bắc ở cạnh cũng an ủi cô đủ điều “Không sao đâu, tên đó dù có tức giận vì chuyện gì đi nữa thì cũng không nỡ làm tổn thương Mạc Uyển Kinh.”

“Anh gọi Hách Liên Tuấn đến cùng đi, Uyển Kinh đang bị thương ở chân. Em sợ cô ấy lại bỏ bê mà không xử lý cẩn thận rồi sinh ra nhiễm trùng thì nguy hiểm quá.” Quay qua bảo Vương Mặc Bắc chuyển lời cho vị bác sĩ đang túc trực ở bệnh viện sắp xỉu đến nơi kia, rồi lại ra hiệu cho Từ Dữ lái xe nhanh hơn.

Thấy Lạc Hương Mẫn lo lắng cho Mạc Uyển Kinh như vậy, Vương Mặc Bắc có phần vui vì anh như thấy anh ở cô bởi tình bạn của đám người bọn anh cũng vậy. Phải gọi là có phúc cùng hưởng có họa thì chung tay xử lý. Nhìn cô của bây giờ quả thực ngây thơ, trong sáng lại giàu tình cảm đến độ khó tả.

Vương Mặc Bắc cầm lấy bàn tay đang hơi lo của người yêu mình đưa lên khóe miệng mà trao một nụ hôn giúp cô bình tĩnh. Ai ngờ cô còn hoảng hơn, quay ngoắt qua nhìn anh lắp bắp “Vương Mặc Bắc…anh thừa cơ lợi dụng sao?”

“Sao lại gọi là lợi dụng, không phải quá bình thường hả? Cũng có ai dám nhìn đâu.” Nói rồi Vương Mặc Bắc lại liếc nhìn Từ Dữ mà buông lời đe dọa, kiểu này Lạc Hương Mẫn cũng bất lực.

“…”

Mười lăm phút sau.

Vì là buổi đêm nên trên đường có hơi tắc nghẽn bởi xe cộ nhưng xuôi cùng cũng đến được biệt thự của Hách Liên Tử Mục, cùng lúc Hách Liên Tuấn cũng lái xe đến.

Lạc Hương Mẫn đi nhanh vào nhà, thứ cô nhìn thấy đúng thật khiến cô không thể tưởng tượng nổi. Vương Mặc Bắc và Hách Liên Tuấn theo sau cũng đuổi kịp Lạc Hương Mẫn và thứ mà họ chứng kiến khiến họ sốc không thốt nên lời há hốc mồm.

“Chước Ánh Nguyệt? Cô ta không phải là thứ ghê tởm bị đám người chơi trong khách sạn rồi bị nhà Hách Liên các anh cấm bước chân đến Vân Nam rồi sao?” Lạc Hương Mẫn thắc mắc quay nhìn Hách Liên Tuấn từng chữ từ khóe miệng có hơi nhanh chóng thốt ra.

Hách Liên Tuấn cũng có phải không biết đâu, anh cũng không biết tại sao cô ta lại có cái lá gan lớn đến mức dám không nghe lời của nhà anh ra gì đây.

Nhưng điều quan trọng là tìm Mạc Uyển Kinh, Lạc Hương Mẫn bỏ mặc đám người ghê tởm đáng khinh kia mà chạy lên phòng của bạn mình. Đập cửa rồi lớn tiếng gọi “Uyển Kinh, Uyển Kinh là mình đây. Cậu mau mở cửa cho mình đi.”

Mạc Uyển Kinh nghe thấy giọng của Lạc Hương Mẫn cô liền vội dán lại lens mắt nhưng nghĩ lại cũng nên để cho bạn mình biết chuyện rồi nên cô lại tháo ra. Đôi mắt xanh biếc xinh đẹp lộ ra “Cạch” cùng đó là tiếng mở cửa cho Lạc Hương Mẫn vào trong.

Hôm nay không biết là ngày gì, nào là Hách Liên Tử Mục nổi điên làm mấy chuyện mà anh ta chưa từng làm bao giờ rồi lại là người có đôi mắt màu xanh này. Mạc Uyển Kinh biết Lạc Hương Mẫn tính hỏi gì nên cô liền mở miệng kể trước.

Sau một lúc tiếp nhận thông tin Lạc Hương Mẫn cuối cùng cũng hiểu ra rằng cô không phải con gái nhà họ Mạc, mà Hách Liên Tử Mục bị như vậy cũng là vì anh ghét màu mắt này.

Nhưng người đàn ông ngày càng quá đáng và hôm nay lại làm chuyện như vậy với cô khiến cô có chút hờ hững, chết trong tim một chút tình cảm. Trên đường đến Lạc Hương Mẫn có mang cho Mạc Uyển Kinh một ít món ăn lề đường đến để trò chuyện cô bạn cho đỡ chán nhưng ngay khi mở hộp đồ ăn ra thì Mạc Uyển Kinh liền ngửi thấy mùi tanh của viên chiên trứng thì buồn nôn.

Ọe, ọe!

“Cậu không sao chứ? Sao lại buồn nôn thế này, cái đó không phải cậu thích ăn lắm sao?”

“Không biết nữa nhưng hôm nay cứ hở ăn cái gì tớ cũng buồn nôn, chắc là lại trào ngược dạ dày rồi.” Mạc Uyển Kinh không mấy quan tâm mà nghĩ đến một căn bệnh nào đó có triệu chứng tương tự rồi gán cho các mác này.

Nghe Mạc Uyển Kinh nói vậy thì cũng thôi nhưng khi thấy cô bạn lại ăn mấy món đồ ướp chua một cách ngon miệng như thế thì Lạc Hương Mẫn lại có chút nghi ngờ mà nói “Cậu ngửi thấy đồ tanh thì buồn nôn nhưng lại thèm đồ chua…cậu đã mấy tháng không đến kì rồi?”

Mạc Uyển Kinh suy nghĩ lại thì cũng hơn một tháng rồi bà gì của cô chưa kéo đến mà nói với Lạc Hương Mẫn.

“Không lẽ cậu có thai…triệu chứng vừa khớp, lẫn việc không dùng biện pháp lâu nay nữa thì quả thật không bàn cãi. Cậu đã dính rồi.” Lạc Hương Mẫn thốt lên.

Mạc Uyển Kinh đang nhai miếng xoài thì bất chợt nuột ượt, làm sao có thể được. Nếu như có mang vào đúng lúc này thì quả thực là không ổn một tí nào, đặt tay lên bụng mình Mạc Uyển Kinh dùng ánh mắt cầu xin Lạc Hương Mẫn “Cậu đừng lo nói việc này với ai, kể cả Vương Mặc Bắc cũng thế. Tớ sẽ từ từ nói với Hách Liên Tử Mục sau.”

Lạc Hương Mẫn cũng đồng ý không nói ra chuyện này nhưng cô vẫn lo lắng cho tình hình hiện tại của Mạc Uyển Kinh, lỡ đâu sau bữa này cô lại không ăn cơm bỏ bê mọi thứ thì không phải sẽ thiếu dinh dưỡng sao.

Để chắc chắn Lạc Hương Mẫn khuyên thêm “Bây giờ cậu không còn một mình nữa mà là một người mẹ rồi, đã làm mẹ thì phải nghĩ đến con. Cậu không nên tức giận nhiều, bỏ ăn đâu nhé. Nhớ đấy, ngày mai để tớ đưa đồ ăn tới cho cậu, còn về Hách Liên Tử Mục thì cậu tính sao đây?”

“…” Mạc Uyển Kinh im lặng mà suy nghĩ một hồi rất lâu không nói gì, hai người sau đó cũng an tâm mà trò chuyện thêm ít câu nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.