Mình xin báo lại số chương của tác phẩm “Hách Liên phu nhân ở trên anh ở dưới” này một xíu nha, như trước đó mình có rep một bạn đọc giả thì mình có dự kiến là sẽ cho full truyện trong khoảng 100 chương thôi.
Nhưng mà nhìn chung lại thì nếu như full ở 100 chương thì chỉ mới hoàn toàn kết thúc được chặng đường ngược của cặp nam nữ chính thôi nha. Còn có tuyến tình cảm những cặp nanu8 khác chưa kết thúc nữa nhưng nếu các bạn không muốn đọc quá nhiều về nanu8 thì thôi ta bỏ qua nhé và mình sẽ kết gọn về họ!
Song có ý kiến phản hồi lại với mình là bảo mình cho ra thêm phần hai của tác phẩm để kể sâu hơn về những cặp phụ ấy, thì nếu như đa số mọi người đều muốn thì mình sẽ viết tiếp nha. Nhưng mà mình đang theo học một đại học khá gắt nên ngưỡng thời gian sắp tới có lẽ mình sẽ full truyện thật đấy, hihi!!
Cảm ơn vì đã lắng nghe một chút tâm sự của mình trên đây nè, giờ thì vào truyện thôi!"
……………
Tối đến.
Mạc Uyển Kinh cũng không phải người thường xuyên bỏ đói được quá lâu. Sau khi tắm xong cô lại lò mò, lết đôi chân với vết thương đầy đau điếng ra khỏi phòng, thoáng qua phòng của Hách Liên Tử Mục cô không còn thấy cánh cửa mờ hờ nữa, có lẽ Hàn Phong đã sắp xếp lại tất cả.
Mấy người giúp việc thấy Mạc Uyển Kinh có vẻ hơi mệt mỏi nên hỏi han nhưng cô lại gượng cười để xua đi mọi suy nghĩ của họ.
Ting, Ting!
‘Điều tra được rồi, quả thật em không phải con gái ruột của Mạc Nam Báu. Nhưng anh cũng phát hiện ra một việc nữa…’ Tử Thích làm việc rất nhanh, trong vòng một ngày thôi mà anh đã tra được một số chuyện được giao phó.
Mạc Uyển Kinh không quá hoảng hốt, cô cũng không ngạc nhiên cho lắm vì cô đã thấy bản xét nghiệm quan hệ cha con giữa cô và Mạc Nam Báu trong phòng của Hách Liên Tử Mục chỉ là cô vẫn muốn xác nhận lại thêm một lần nữa. Còn ý sau của Tử Thích là gì thì quả thực cô không đoán ra nên liền hỏi ‘Chuyện mà anh đang tính nói là chuyện về màu mắt xanh biếc sao?’
‘Ừ, theo như thông tin anh cho người điều tra giúp em thì màu mắt xanh biếc này quả thực trên thế giới duy chỉ có dòng dõi hoàng gia Đế Diêu nước D mới có. Anh nghi ngờ em…’ Tử Thích chỉ gửi đến đây rồi không trả lời gì thêm nữa mặc cho Mạc Uyển Kinh có gửi thêm bao nhiêu tin nhắn như thể đã xảy ra chuyện gì đó.
Trên một hòn đảo hoang ở phía Bắc Vân Nam.
Tiếng động mạnh làm Tử Thích nhận thấy có điều không hay nên liền gửi vội cho Kim Thúc một đong tin nhắn ‘Nếu ngày mai không thấy tôi gửi tin nhắn cho cậu thì không được báo cho tiểu thư biết tôi đã bị người của nước D bắt được rồi, hiểu không?’
Rồi anh lại gửi thêm một dòng tin khác ‘Các cậu mau chia nhau ra chạy trốn đi, chỗ ở của tôi bị tra ra rồi. Đừng lo cho tôi, bị bắt cũng đừng phản kháng quá, bọn họ không làm gì các cậu đâu chỉ là nếu hỏi về tiểu thư thì đừng nói gì cả.’
Nói rồi Tử Thích liền chạy trốn lên thuyền chuẩn bị khởi máy rời đi nhưng không kịp rồi, người của nước D quá đông và bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi ra tay với anh. Người nào người nấy trên tay đều cầm kiếm, lấy một địch một trăm như này thì chỉ có thể hiến mạng thôi không bằng cứ thử liều xem mục đích của bọn họ khi truy sát anh là gì?
Bên Anh lúc này, Kim Thúc vừa nhận xong tấm bằng tốt nghiệp đại học loại xuất sắc đang tính cầm điện thoại lên xem hôm nay có gì mới không thì lại thấy tin nhắn của Tử Thích gửi đến. Anh hơi hoảng nhưng không mấy chốc lại bình tĩnh, biết rằng bao lâu nay người của nước D luôn tìm kiếm hai người nên bọn họ cũng đã chuẩn bị trước tâm lý từ lâu để đón nhận.
…………
Khoảng một, hai giờ sáng.
Cạch!
Một mùi rượu rất nồng bắt đầu phảng phất ra xung quanh phòng của Mạc Uyển Kinh đến độ khiến cô khó thở. Lờ mờ tỉnh giấc, cô tiện tay bật đèn lên nhíu mắt nhìn về hướng cửa.
“Hách Liên Tử Mục…” Bất giác từ khuôn miệng cô thốt lên mà gọi tên anh một cách đầy đủ.
Nhìn xem cái bộ dạng đáng khinh này đi, thật khiến người ta khó lòng nào chấp nhận được anh mà sinh ra cảm giác giác ghét bỏ. Mạc Uyển Kinh đứng dậy, đi nhón một chân đến cạm Hách Liên Tử Mục rồi đỡ anh đến cạnh giường đôi mắt khó chịu nhìn người đàn ông trước mặt “Anh thật sự ghét gia đình tôi đến thế sao?”
Hách Liên Tử Mục chần chờ một lúc rồi mới hỏi Mạc Uyển Kinh “Em biết chuyện gì rồi?”
“Biết hay không có còn quan trọng không? Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là đủ rồi.” Mạc Uyển Kinh nói với giọng nhỏ nhẹ, đôi mắt rủ xuống đượm buồn nhìn Hách Liên Tử Mục mà buông lời.
Phải nói làm sao đây, anh không biết nên trả lời cô ra sao? Đầu anh bây giờ như kiểu không vò cũng rối, không đánh cũng đau, nếu anh nói anh không ghét cô anh chỉ ghét những kẻ có máu mủ với cô thì sao? Cô có chấp nhận không?
Mạc Uyển Kinh đến bên bàn trang điểm, cô do dự một lúc nhưng cô nghĩ mãi cuối cùng cũng mạnh tay làm việc đó. Cô cẩn thận gỡ phần lens gắn trên đôi đồng tử của mình xuống, từ từ ngoảnh đầu lại nhìn về hướng Hách Liên Tử Mục.
Mặc dù biết trước nhưng anh vẫn rất ngạc nhiên, đôi mắt đó, đôi mắt có màu xanh biếc quý hiếm kia quả thực khi rất đẹp khi ở trong ánh sáng nhẹ nhàng này.
“Mạc Uyển Kinh, nếu tôi nói tôi sẽ giết phụ hoàng của em thì em có thể tha thứ cho tôi không? Tôi hứa cả đời này sẽ bù đắp cho em nhưng ông ta không thể sống.” Hách Liên Tử Mục điên rồ đứng dậy đến cạnh cô, một chân quỳ xuống, hai tay giữ lấy hai bên bả vai cô mà điên rồ buông lời.
‘…’ Hiện thực đã rối lòng còn rối hơn, cô không thể hiểu tại sao Hách Liên Tử Mục lại có thể nói ra mấy câu thiếu tình người một cách không ngập ngừng như vậy được. Đôi môi kéo lên một đường sắc sảo bất giác nên lời “Nếu anh thật sự không điều tra rõ mọi chuyện trước khi kết luận mà thay vào đó là ra tay giết người thì cả đời này dù cho tôi có làm ma cũng không tha cho anh.”
Cả đời không tha cho anh? Liệu anh sẽ nghĩ sao về câu nói này của Mạc Uyển Kinh?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]