Chương trước
Chương sau
Trước mặt đám người giúp việc trong nhà, Hách Liên Tử Mục cứ thế đùng đùng lửa giận mà ôm Mạc Uyển Kinh lên phòng mình.

Rầm!

Lại là cái âm thanh chói tai đó, hôm qua anh đã rất mạnh bạo nhưng hôm nay lại càng như nổi thú tính hơn mà nhanh gọn xử lý những thứ vật cản trở bên ngoài thân. Ném Mạc Uyển Kinh lên giường, anh đứng thẳng người nhìn cô một lúc, cái thân thể trần truồng co rúm lại kia như thể khiến muốn chọc tức anh.

Mạnh bạo cắn lên thân hình cô “Aaa…ưmmm” bàn tay điên dại sờ soạng khắp mọi chốn da thịt mềm mại đầy vẻ thích thú. Cơn uất giận kìm hãm cùng mùi hương của rượu phảng phất như liều thuốc kích dục đưa anh chìm vào cơn nghiện.

Cơ thể của Mạc Uyển Kinh dần nóng ran, đôi chân kìm chặt lại không dám hé ra, khuôn miệng há hốc không nói nên lời mặc anh phát tiết. Cái con thú kia không chỉ dừng lại ở việc chơi đùa hau nhũ hoa nhô lên căng mọng kia mà còn chuyển dần nụ hôn xuống những nơi thầm kín hơn. Hách Liên Tử Mục nhìn cái đó của cô nhễ nhãi, ướt đẫm một lúc thì bất giác nhếch cong khóe môi. Nơi đầu lưỡi cố tách hàm của cô ra mà đi sâu vào trong khoang miệng, anh khuấy đảo một lúc mà tìm mấy thứ dư vị ngọt ngào thường ngày nhưng hôm nay lại cảm thấy đắng chát hẳn có lẽ là do Mạc Uyển Kinh cô không bằng lòng muốn dâng nó cho anh nên mới vậy chăng?

Chut! Chut!

“Ưm…mmm…ưm…” Mạc Uyển Kinh rên rỉ, cô khó thở khi bị anh chiếm lấy cái nơi đầu môi liên tục. Cô vùng vẫy đẩy người đàn ông đang mất lý trí kia ra mà tát thẳng vào mặt anh “Chat” một cái đau điếng.

“…” Hách Liên Tử Mục đờ người ra khi bị đánh, anh còn chưa kịp mở miệng thì Mạc Uyển Kinh đã cướp lời “Nếu anh không nói rõ chuyện này thì đừng hòng chạm đến em.”

“Hừ, còn cần phải nói rõ sao?”

Nói rồi Hách Liên Tử Mục mạnh bạo kéo chạng đôi chân của cô ra đặt ngang hông mình nở một nụ cười giận dữ. Thứ ấy của anh bắt đầu lao thẳng vào như một cung tên phóng đến điểm đích.

Cùng với âm vang da thịt chạm lấy nhau “Bạch, bạch, bạch…” là những tiếng la thất thanh “Aaaaa…aaa…ưmmmm”

Hách Liên Tử Mục không muốn làm theo kiểu các đó nữa mà dứt khoát chuyển sang tư thế quỳ cùng hướng, anh ở dưới Mạc Uyển Kinh ở trên nhưng lưng của cô lại quay về phía mặt anh. Da thịt phía sau thật sự mịn màng đến độ Hách Liên Tử Mục không kiềm được mà hôn lên khắp thân sau của cô “Ưmmm…ưm…”

“Hách Liên…Tử Mục…anh…aaa…đau…” Nước mắt cô rơi rồi, anh bế cô lên rồi chờ cho hạ bộ của mình dựng thẳng cứng đờ thì lên đặt cô xuống chọc thẳng cái ấy vào trong, xóc lên xóc xuống cùng bàn tay vòng qua phía trước giữ lấy hai cái thứ đang lắc lư theo điệu phía trước nắn bóp. Sự sung sướng tăng cao, Hách Liên Tử Mục càng mạnh bạo anh không ngừng cắn mút nhưng nơi mình thích thú một cách điên cuồng.

Thổi mạnh ngoài vành tai mẫn cảm của cô, anh nhẹ giọng “Thứ mà gia đình em nợ tôi, tôi sẽ đòi lại hết một lần. Còn em là của tôi, em sống là người của tôi chết cũng phải làm ma của tôi. Cấm nói lời buông tay trước mặt tôi không thì em biết hậu quả rồi đấy!..Hự…”

“Anh…aaa, tha cho em đi…đau…aaa…ưm…” Thừa cơ anh phóng mạnh những thứ chất nhầy trắng vào thẳng bên trong cái nơi tư mật của Mạc Uyển Kinh khiến cô đau nhói lên cựa quậy van xin. Hôm qua vừa mới làm giờ lại trở chứng làm tiếp ai mà chịu nổi, tự dưng cô lại có cảm giác hối hận khi yêu đương với Hách Liên Tử Mục quá mà không biết nói sao? Có lẽ chỉ là cảm giác nhưng không cô lại nghĩ đó không phải là cảm xúc nhất thời mà chính cái tính cách của anh đã làm cô nhận thức ra “Anh…chưa từng biết yêu một người…Cái gọi là yêu của anh chỉ là để anh thỏa mãn cái thói khoái đảng trong người mình mà thôi…Tôi hối hận rồi…chúng ta từ đầu đã sai và không nên bắt đầu mối quan hệ này.”

“…”

Nghe thấy mấy lời này của Mạc Uyển Kinh bất giác Hách Liên Tử Mục tỉnh táo ra, anh liền vội đưa cây gậy th*t của mình ra ngoài mà ôm lấy cô nhẹ nhàng lấy lời ra phủ nhận lại câu nói oan ức kia “Không, tôi yêu em…và tôi không cho phép em hối hận vì đã yêu tôi. Lẽ nào em cho rằng tôi làm mấy việc này là vì muốn thỏa mãn dục vọng như mấy tên đàn ông ngoài kia sao? Thứ tình cảm bao lâu nay của chúng ta từ khi nào qua miệng em lại thành thứ rẻ tiền đến vậy?”

“Chẳng lẻ không rẻ tiền sao? Hách Liên Tử Mục anh muốn cái gì, anh làm gì, anh giận gì anh cũng giữ lòng rồi trút giận lên người tôi. Anh không thấy mình quá đáng nhưng tôi thấy nếu cứ như thế thì tôi quá mệt mỏi rồi. Tôi không muốn tiếp diễn trạng thái này nữa, anh muốn làm gì thì làm…ưm…” Mạc Uyển Kinh vừa dứt câu Hách Liên Tử Mục lại tiếp tục chiếm lấy môi cô, anh còn quá đáng hơn khi dựng thẳng cái đó và định làm tiếp.

Mạc Uyển Kinh rơi nước mắt nhìn anh với vẻ mặt đau lòng cô buột miệng “Làm như thế chỉ khiến tôi dần mất thiện cảm với anh thôi.”

Nhưng lời của Mạc Uyển Kinh nói anh không bận tận vì chính cô đã làm anh mất hết ký trí mà vẫn tiếp tục làm chuyện khiến bản thân anh sau khi bình tĩnh lại cũng thấy ghét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.