Chương trước
Chương sau
Một mạch đi về phòng làm việc, Hách Liên Tử Mục mở máy tính ra rồi gõ gõ lên bàn phím tìm kiếm thứ gì đó.

Chỉ thấy hai con ngươi bắt đầu kéo căng lên, anh đăm chiêu nhìn vào tấm hình mà gia đình Mạc Uyển Kinh chụp chung trước đây rồi lại đối chiếu với hình của công nương Hồng Tuyết Như. Quả thật là ảnh cũ thì cả nhà đều mang một màu mắt nhưng riêng bức ảnh mà Khiêm Lăng Hoành chụp được cho thấy khuôn mặt của Trân Châu lại y hệt với vị hoàng hậu hiện tại của nước D chỉ là một bên mang màu mắt xanh biếc một bên mang màu mắt tím.

Thế là Trân Châu mang hai màu mắt, đen tuyền khi ở chung với Mạc Nam Báu và khi ở riêng thì lại mang màu mắt xanh biếc của hoang gia nước D. Câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao giờ lại chuyển qua màu tím?

“Đeo lens mắt?” Từ khóe miệng của Hách Liên Tử Mục bất giác thốt lên rồi liền đẩy ghế đi sang phòng của Mạc Uyển Kinh.

Đứng trước người phụ nữ mình yêu anh lại có chút xao động, trái tim quặn thắt nhìn Mạc Uyển Kinh mệt mỏi nằm trên chiếc giường kia Hách Liên Tử Mục tính hỏi gì đó nhưng lại thôi. Quay về phòng “rầm” đóng sầm cửa lại mà phát tiết.

Choang, choang!

Âm thanh của những mảnh thủy tinh bị vỡ văng tung tóe trên sàn nhà, Hách Liên Tử Mục điên lên cầm lấy mấy bình hoa ném vỡ rồi lại từ hết tất cả thứ xuất hiện trước mặt xuống sàn.

Ngồi thụp xuống sàn nhà, anh tựa vào góc tường đôi mắt nhìn lên trần nhà đầy đau khổ rồi lại bất ngờ nhìn thấy bức ảnh có Thiết Thiết Thấu chung cùng một khung hình mà nghẹn lại lời gì đó ở cổ họng, cái cảm xúc không thể tả nổi này thật khó chịu.

…………

Đêm đó tại quán bar.

Hách Liên Tử Mục đã uống không biết bao nhiêu rượu nhưng lúc mà đám người Vương Mặc Bắc đến thì đã thấy xung quanh anh có rất nhiều ong bướm vây kín nhưng anh lại chẳng đoái hoài xua đuổi gì, lại thêm cả người cứ như đã tắm trong buồn rượu mà ra vậy.

Khiêm Lăng Hoành đến gần ra hiệu đuổi mấy người phụ nữ kia nhưng Hách Liên Tử Mục lại quát tháo lên “Ai cho cậu đuổi người của tôi?”

“…”

“Không phải cậu luôn ghét mấy thứ này sao? Cậu bị điên rồi Hách Liên Tử Mục.” Khiêm Lăng Hoành lớn tinh tỉnh tinh tiếng, anh cầm ly rượu trên bàn lên tu cặn trong một lần rồi mạnh tay đặt xuống bàn mà cứ như thể muốn đập vỡ “Cạch.”

Vương Mặc Bắc đặt tay lên vai Khiêm Lăng Hoành bảo anh im lặng, còn bản thân thì vẫn ung dung ngồi xuống ghế đã rồi mới mở miệng “Cứ để cậu ta chơi cho đã đi, lúc tỉnh lại sẽ thấy ghê tởm thôi.”

Choeng!

“Cút. Tôi bảo các cậu đến đây uống rượu chứ không phải để nói lý ở đây. Không uống thì cút hết cho tôi.” Ném chai rượu vang ra xa trúng tường mà vỡ thành từng mảnh thủy tinh, Hách Liên Tử Mục như bộc phat thú tính trong người.

Vốn từ đầu tới cuối chỉ có anh là không thể tha thứ cho nước D vì anh không chấp nhận được cái chết của Thiết Thấu mà thôi chứ cả nhóm người này không ai không nhận thấy rõ rằng Đế Diêu Hàn đã là đế vương thì chắc chắn không để hoàng gia dính vết máu, ô uế. Đã vậy nếu Đế Diêu Hàn muốn giết người thì tại sao lại chỉ giết mỗi mình Thiết Thấu có thể lực tốt nhất trong đám người cơ chứ nhưng nếu không phải ông ta giết thì hung thủ là ai? Bọn họ không có chứng cứ chứng minh được hoàng gia mình trong sạch thì làm sao khiến Hách Liên Tử Mục chấp nhận được sự thật.

Hách Liên Tuấn đến sau, trên đường đến thì nhận được tin nhắn của Tần Sang Bình bảo cậu đến biệt thự đón luôn Mạc Uyển Kinh. Nghe tin Hách Liên Tử Mục đến bar quậy phá, cô có chút khó chịu tự dưng không hay không biết chuyện gì cả, anh giận gì cũng không nói với cô mà về nhà xả tiết xong lại đi uống rượu.

Cạch!

Mạc Uyển Kinh vừa đến ngoài bar đã nhạn chân chạy vào trong tìm kiếm Hách Liên Tử Mục nhưng thứ cô nhìn thấy trước mắt mình lại là hình ảnh của người đàn ông đang trêu hoa ghẹo bướm đầy thích thú.

“Các cô đi ra hết đi, khi tôi còn nói nhẹ.” Mạc Uyển Kinh gượng cười, cô kiềm chế cảm xúc mà buông lời đe dọa đám phụ nữ kia. Dù gì chính thấy cũng phải có cái quyền lên tiếng này chứ sao có thể bỏ mặc cho qua thế được.

Nhưng Hách Liên Tử Mục lại níu lấy tay của một người phụ nữ mà kéo cô ta ngồi xuống cạnh mình, anh đang cố ý trêu chọc cô hay gì?

Chat! Choeng!

“Hách Liên Tử Mục, anh lại đang làm loạn cái gì thế? Sáng về đã nổi cơn điên bây giờ lại chạy đến đây chơi gái sao, khoái quá nhỉ?” Tức đến phát điên, Mạc Uyển Kinh giáng thẳng lên mặt của Hách Liên Tử Mục một cái tát đau điếng rồi vung mạnh tay ném luôn cả ly rượu trên tay anh xuống sàn nhà khiến cho người phụ nữ kia bị dọa sợ mà bỏ chạy.

“…”

Đám người Vương Mặc Bắc không biết nên nói gì mà im lặng nhìn xem diễn biến tiếp theo, thôi thế là quá đủ rồi Mạc Uyển Kinh rất mệt nên chẳng thèm chấp Hách Liên Tử Mục nữa. Cô quay người rời đi thì lại dẫm phải thủy tinh rơi vãi trên sàn rồi bị cắt cho rách da ở mu bàn chân.

“Không sao chứ…?” Hách Liên Tử Mục vội vàng chạy đến bế cô đặt lên ghế, chân quỳ xuống sàn ánh mắt đầy quan tâm hỏi cô.

Tuy vậy Mạc Uyển Kinh vẫn kiên quyết không đoái hoài mà đẩy anh ra, cô một mạch rời đi ngay cả khi máu có chảy ra rất nhiều. Tần Sang Bình đánh mắt ra hiệu cho Hách Liên Tuấn đi theo, còn đám anh ở lại trông chừng Hách Liên Tử Mục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.