Tại quán nước đối diện công viên thiếu nhi mà trước đây hai người từng được mẹ dẫn đi chơi.
Mộ Diệp Nhi cầm lấy bức tranh ở bên cạnh đẩy tới trước mặt Mạc Uyển Kinh mà nói “Tặng cô, cứ coi như quà của một người bạn cùng chung hoàn cảnh với nhau tặng đi.”
“Vậy được, tôi xin nhận tấm lòng này của cô, nếu sau này cần tôi giúp gì thì cứ nói với tôi.” Mạc Uyển Kinh nhìn người phụ nữ ở đối diện, khuôn mặt không khỏi tạo nên một nụ cười dịu nhẹ.
Hai người bắt đầu kể cho nhau về chuyện thuở nhỏ, lúc đó họ vui vẻ lắm mà cười òa lên cho đến khi nhắc đến người mẹ quá cố thì lại sựng lại có chút buồn.
Mạc Uyển Kinh hiểu hơn ai hết rằng bản thân mình chưa chắc đã không còn mẹ nhưng Mộ Diệp Nhi thì khác. Mẹ cô bị bệnh ung thư phổi, thuở ấy nhà tuy có điều kiện nhưng căn bệnh này là căn bệnh hiếm gặp lại khó chữa chỉ có thể dùng thuốc để khắc chế và kéo dài thêm ít năm. Chờ cho bốn mùa qua đi thì bà ấy đã về với cát bụi, Mộ Diệp Nhi cũng hay nghĩ rằng mẹ cô là người hiền lành, nếu như người ta nói thì có lẽ bà sẽ được thiên đường đón nhận thay vì nhận cái lấy cái chết đau đớn rồi còn phải xuống địa ngục nhỉ?
Mạc Uyển Kinh gượng cười, cô thoắt cái đã đổi chủ đề “Nghe nói cô Mộ và Khiêm thiếu từng yêu nhau đúng không? Có thể kể cho tôi nghe đôi điều về chuyện tình cảm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hach-lien-phu-nhan-o-tren-anh-o-duoi/3551167/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.