Tại quán nước đối diện công viên thiếu nhi mà trước đây hai người từng được mẹ dẫn đi chơi.
Mộ Diệp Nhi cầm lấy bức tranh ở bên cạnh đẩy tới trước mặt Mạc Uyển Kinh mà nói “Tặng cô, cứ coi như quà của một người bạn cùng chung hoàn cảnh với nhau tặng đi.”
“Vậy được, tôi xin nhận tấm lòng này của cô, nếu sau này cần tôi giúp gì thì cứ nói với tôi.” Mạc Uyển Kinh nhìn người phụ nữ ở đối diện, khuôn mặt không khỏi tạo nên một nụ cười dịu nhẹ.
Hai người bắt đầu kể cho nhau về chuyện thuở nhỏ, lúc đó họ vui vẻ lắm mà cười òa lên cho đến khi nhắc đến người mẹ quá cố thì lại sựng lại có chút buồn.
Mạc Uyển Kinh hiểu hơn ai hết rằng bản thân mình chưa chắc đã không còn mẹ nhưng Mộ Diệp Nhi thì khác. Mẹ cô bị bệnh ung thư phổi, thuở ấy nhà tuy có điều kiện nhưng căn bệnh này là căn bệnh hiếm gặp lại khó chữa chỉ có thể dùng thuốc để khắc chế và kéo dài thêm ít năm. Chờ cho bốn mùa qua đi thì bà ấy đã về với cát bụi, Mộ Diệp Nhi cũng hay nghĩ rằng mẹ cô là người hiền lành, nếu như người ta nói thì có lẽ bà sẽ được thiên đường đón nhận thay vì nhận cái lấy cái chết đau đớn rồi còn phải xuống địa ngục nhỉ?
Mạc Uyển Kinh gượng cười, cô thoắt cái đã đổi chủ đề “Nghe nói cô Mộ và Khiêm thiếu từng yêu nhau đúng không? Có thể kể cho tôi nghe đôi điều về chuyện tình cảm của hai người không, tôi khá tò mò nhưng nếu cô không muốn thì thôi vậy.”
“Đừng hở ra là cứ cô Mộ này cô Mộ kia nữa, cứ gọi tôi là Diệp Nhi đi. Chúng ta có thể làm bạn mà đúng không, tôi vừa về nước nên người đầu tiên tôi có ấn tượng và muốn làm quen nhất chính là Uyển Kinh cô đấy!” Cau mày mà bắt bẻ lại việc xưng hô của Mạc Uyển Kinh, Mộ Diệp Nhi mới tiếp tục nói tiếp.
“Cũng không có gì, tôi du học ở Anh bốn năm những năm đó có thể nói với tôi là rất tuyệt vời vì nơi đó khá tốt và thú vị. Cho đến năm cuối, trường có tổ chức một buổi triển lãm và sẽ lấy bức tranh của những người đạt giải cao lưu lại làm kỉ niệm và tôi đạt giải nhất cũng trong lần đó tôi gặp được Khiêm Lăng Hoành. Tôi thích anh ấy ngay cái nhìn đầu tiên vì quá đỗi đẹp trai, haha nói thế chứ tôi không mê trai đâu nhé! Sau đó tôi liền theo đuổi anh ấy mất gần một năm thì anh ấy mới chịu đáp trả lại tình cảm của tôi, nhưng sau tôi phát hiện anh ấy có một cuộc sống không mấy đơn giản…tôi từng chán đạn cho anh ấy. Và sau đó không hiểu lý do gì mà anh ấy nhất định chia tay với tôi, tôi đã từng sống với một khoảng thời gian mắc bệnh trầm cảm…” Mộ Diệp Nhi giải bày.
Hiểu được sơ qua về tình hình của Mộ Diệp Nhi và Khiêm Lăng Hoành, Mạc Uyển Kinh cũng chẳng hỏi thêm phần quá khứ đó mà cho cô bạn vừa quen thân kia lời khuyên. Hai người nói chuyện mãi cho đến khi Hách Liên Tử Mục đến đón Mạc Uyển Kinh rời đi trước.
………
Trên xe.
“Tại sao không nói với tôi em thích bức tranh đó, lo tôi không mua nổi sao?” Hách Liên Tử Mục đẩy mắt về hướng bức tranh mà Mạc Uyển Kinh đặt ở một góc xe mà hỏi.
Mạc Uyển Kinh trả lời “Tôi còn lo tiền anh tiêu không hết chắc, chỉ tiếc là món quà này không mua bằng tiền thôi.”
“Ồ, thì ra là kết thân được với Mộ Diệp Nhi rồi? Cũng nhanh đấy! Có muốn đến một nơi không?” Ghé sát tai của Mạc Uyển Kinh, Hách Liên Tử Mục mới chịu mở miệng ra mà nói. Cái hơi ấm nhẹ này cứ thể phảng qua tai Mạc Uyển Kinh khiến cô lại nhớ về chuyện của đêm qua mà mặt mày đỏ tía tai.
Vội lên tiếng đáp trả “Đi…đi đâu cũng được.”
Nhếch mép nở một nụ cười thỏa mãn, Hách Liên Tử Mục cảm thấy người phụ nữ bên cạnh mình cũng thú vị ra phết. Chứ mà lúc trước không biết ai còn sợ cô cản trở công việc của anh nên cứ nghĩ cho cô cái mác Hách Liên phu nhân thôi là được, còn gì thì rung động rồi chăng?
Mười lăm phút sau.
Ta nói yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua nhưng hai người này còn chưa xác định mối quan hệ mà đã rủ nhau đi leo núi rồi.
“Uyển Kinh, bên này.” Giọng nói của Lạc Hương Mẫn vang lên, chỉ thấy cách đó một đoạn còn có thêm mấy bóng người khác chứ không phải chỉ riêng mỗi hai người.
Mạc Uyển Kinh đi đến gần Lạc Hương Mẫn, đôi mắt rõ tò mò mà thốt lên “Sao cậu cũng ở đây?”
“Vừa sáng ra mình đã thấy Vương Mặc Bắc chuẩn bị cho mình rất nhiều đồ, lại nói cái gì mà đi chùa cầu phúc gì đó. Mình còn không biết là ở đây có chùa chiền gì như anh ta nói cơ đấy!” Phàn nàn với vẻ mặt không cam lòng, rõ thấy Lạc Hương Mẫn mặc đồ cũng rất đỗi lịch sự nhưng có vẻ hai người đàn ông kia cũng không khác gì ngày thường mà khoác lên mình bộ âu phục thường thấy.
“…” Mạc Uyển Kinh ngẫm lại, cô không khỏi thắc mắc, trước giờ quả thật là cô chưa từng nghe nói ở đây có chùa cầu phúc gì như lời của Lạc Hương Mẫn vừa miêu tả. Lại thêm đang cuối mùa như này đi chùa làm gì, người ta thường đúng vào mỗi dịp đầu năm mới lễ phật dâng hương chứ nhỉ?
“Đi thôi!” Hách Liên Tử Mục nắm lấy tay của Mạc Uyển Kinh rồi dắt cô theo sau mình, ở đây rõ có thang máy nhưng hôm nay lại gắn bảng với dòng chữ ‘Bị hỏng, đang sửa cảm phiền quý khách đi bộ.’
Nhìn lên phía trên cùng của đỉnh núi mà Mạc Uyển Kinh thấy hơi sợ, cô không khỏi cảm thấy khá ngột ngạt nhưng vẫn cố gắng đi được một nửa quãng đường. Mệt quá mà ngồi xuống bên một gốc cây, Lạc Hương Mẫn than thở trước “Cũng vừa phải thôi chứ…trà sữa đá sao?” chưa dứt câu thì Vương Mặc Bắc đã đưa đến trước mặt của cô nhóc nhà mình một ly trà sữa trân châu full topping mà cô thích.
Hách Liên Tử Mục đương nhiên cũng đã chuẩn bị trước, anh đưa cho Mạc Uyển Kinh một bình dữ nhiệt. Từ bên ngoài đã cảm thấy mát lạnh, cho đến khi mở nắp thì thấy bên trong là trà hồng đào mà cô hay uống nhưng không quá lạnh tốt cho bụng cô lúc này.
“Thấy chồng em tốt không?” Hách Liên Tử Mục ghé sát tai cô thì thầm vì không muốn để cô quá ngại ngùng trước mặt bao nhiêu kẻ khác.
“…” Mạc Uyển Kinh sặc nước, má cô lại ửng hồng mà chẳng dám đáp trả lời. Sau đó cả quảng đường còn lại Hách Liên Tử Mục đã cõng cô mà lên đến tận đỉnh núi mặc cho bao lời từ chối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]