Sau một đêm vật lộn qua lại không ngừng nghỉ, Lạc Hương Mẫn vừa hé mở mắt đã cảm thấy cơ thể mình như muốn rã rời. Cô gắng gượng dậy khỏi chiếc giường nhưng rồi lại phải nằm xuống vì phía bên dưới quá đau.
"Đừng cố sức nữa, nằm thêm lát nữa đi." Từ cánh cửa phòng tắm Vương Mặc Bắc đi ra, vừa hay đã thấy hết cảnh cô đang vật vã thì lên tiếng.
Lạc Hương Mẫn khó chịu, đôi mắt đỏ hoe rơi lệ. Tính ra lần này anh thật sự làm đau cô thật rồi.
Nhanh chân đi đến cạnh giường, anh vội vàng tận tình đau lòng mà lấy lòng cô "Có gì thì từ từ nói, đừng khóc được không?"
'Anh ta đang cầu xin mình ư? Không, không thể nào. Người đạo mạo như anh ta làm gì có cái cớ đó chứ...' Những dòng suy nghĩ cứ thế mà cuộn trào bên trong đầu của Lạc Hương Mẫn, dù cho thế nào đi nữa cô cũng không thể tin được những gì mình vừa nghe.
Mãi mà không thấy cô ngừng khóc, Vương Mặc Bắc lần đầu hạ mình mà nói "Được rồi, tôi sai. Chỉ cần cô ngừng khóc muốn tồi làm gì cũng được."
"Từ nay anh không được chạm vào tôi nếu chưa được tôi cho phép..." Lạc Hương Mẫn nhanh miệng nói nhanh.
"..." Bất chợt bị ra cái điều kiện khó nhằn như vậy Vương Mặc Bắc tái mặt đi một lúc rồi mới lên gật đầu đồng ý.
Chờ cho Lạc Hương Mẫn thay xong quần áo, anh mới đỡ cô đi xuống phòng khách ngồi một lát trong lúc chờ người đi lái xe. Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hach-lien-phu-nhan-o-tren-anh-o-duoi/3551121/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.