Tóm lại ngoài loại phiền não do hạnh phúc không phải còn có hạnh phúc trong phiền não sao.
Tuy rằng rất nhiều người đại khái đã quên giáo chủ có khuôn mặt thiện lương tinh khiết hoàn toàn trái ngược với đại hiệp, bất quá hắn cuối cùng vẫn là một đóa Bạch Liên Hoa (hoa sen trắng) mềm mại yêu kiều(ít nhất diện mạo là như thế), cho nên, một đường này, hai người một đen một trắng đồng hành với nhau thường thường khiến cho vô số người ghé mắt.
Càng gần núi Thanh Thành tỉ lệ người ghé mắt cũng càng ngày càng cao, đại hiệp có chút chột dạ, vốn tưởng rằng dẫn nhân chú mục (làm cho mọi người chú ý) là bởi vì nguyên nhân XXOO nhưng trên thực tế… tựa hồ không phải như vậy.
Bởi vì có một ngày nọ, đại hiệp cùng giáo chủ dùng cơm ở nơi nào đó, vài vị hiệp sĩ sau khi ghé mắt nhìn một hồi, khi rời đi đã kín đáo nhét một mảnh giấy nhỏ vào tay giáo chủ.
Giáo chủ “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” (không sờ được ý nghĩ của Trượng Nhị hoà thượng = không hiểu gì cả),mở mảnh giấy ra đọc cùng đại hiệp, vừa đọc xong đại hiệp suýt nữa tức tới không thở được.
Trên mảnh giấy có viết: “Bạn đồng hành của công tử bộ dạng hung ác, nhất định không phải người lương thiện, từ xưa chính tà bất lưỡng lập, công tử tuyệt đối không thể cùng người này đồng hành. Nếu là bị cưỡng ép hoặc có điều khó nói, nửa đêm gửi cho Vu mỗ một tin, Giang Nam tứ hiệp nhất định ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-y-dai-hiep-va-bach-y-giao-chu/2409690/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.