Trong không gian trắng ngần.
Hắc Vũ đang đứng một mình thững thờ mà nhìn xung quanh.
- Ta đã chết rồi sao???.
Hắn tự hỏi một mình. Nhìn thương khung trắng xóa mà lòng hắn đau mhuw cắt.
Hắn chết rồi. Hắn chết như vậy đó. Hắn chết mà để lại cho các nàng nỗi đau tận xương tủy. Hắn ra đi để các nàng phải cô độc. Nhưng hắn không cam lòng. Hắn không hề muốn như thế. Vậy mà thực tế lại tàn khốc biết bao.
Trước mắt hắn như hiện lên gương mặt đau khổ của các nàng. Mộc Hân phẫn nộ bất lực vùng vẫy, nước mắt vương khắp khuôn mặt. Mị Nguyệt chết lặng người, đôi mắt như vô hồn mà tuôn lệ. Thập chí hắn còn như nghe được tiếng khóc nức nở của Diễm My. Tiếng khóc như ngàn vạn nhát dao đâm nát cõi lòng. Nhát đao của Cốt Hoàng cũng không thể bằng nó. Nó đau gấp cả vận lần.
Hắc Vũ nghẹn ngào. Hắn nắm chặt trong tay thanh kiếm đen tuyền đứt gãy.
- TẠI SAAOOOO!!!
- SAO NGƯƠI LẠI ĐỐI SỬ VỚI TA NHƯ VẬY.!!
- TA CÓ TỘI TÌNH GÌ MÀ PHẢI CHỊU ĐỰNG ĐIỀU NÀY!!!
......
- LÃO TẶC THIÊN MAU RA ĐÂY!!
- RA ĐÂY CHO TAAA!!
- TA MUỐN GIẾT NGƯƠI!!
- GIẾT NGƯƠIIII!!!!!!!.
.....
Hắc Vũ như phát cuồn gào thét mà vung vẩy thanh hắc kiếm đã bị đứt đoạn. Hắn điên!! Hắn điên thật rồi!!. Hắn điên vì số phận. Hắn điên vì hiện thực nghiệt ngã. Hắn điên vì nỗi đau các nàng phải chịu!!!
Được một lúc thì hắn quỵ cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-vu-chi-lam/2195447/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.