" Tôi nuốt lời đấy, anh làm gì tôi? "
Lý Yết Gia bất lực nhìn cô vùng vằng nằng nặc kéo vali bước ra khỏi căn biệt thự.
Suốt mấy tháng trời rồi, Diệp La Manh Hạ đã ở nhờ tại đó cũng khá lâu chưa từng bị Hắc Minh Hạo bắt được. Nay cô quyết tâm rời đi, sự động chạm vào cơ thể cô đã vượt quá giới hạn.
Toàn thân che kín mặt mũi, giữa cái nắng chói chang gay gắt cô mặc áo phao mùa đông dày cộp để che đi vóc dáng hiện tại.
Vừa hay chiếc taxi đi ngang qua con đường thuận tiện, cô vui vẻ lên xe yêu cầu chở đến khách sạn gần nhất.
Cơn nhức đầu vẫn còn truyền đến đau dữ dội, đêm qua cô uống đến say khướt chẳng biết trời đất là gì, đâu ngờ được Lý Yết Gia lại dám động tay động chân khiến cô phát tởm.
Nhìn gương mặt mệt mỏi qua gương chiếu hậu, tài xế đặc biệt hỏi thăm người đẹp phía sau ghế.
" Cô tối qua uống rượu à? Trông có vẻ mệt mỏi. "
" Ừm, tôi uống có hơi nhiều giờ vẫn ong ong cái đầu. "
Tài xế liền đưa cho cô viên ngậm giải rượu, Manh Hạ vui vẻ nhận lấy cảm ơn rối rít.
Viên ngậm có vị chanh vẫn có chút ngọt xen lẫn vị chua, khá hợp khẩu vị của cô.
Tâm trạng trở nên thư thái hơn hẳn, ngắm nghía quang cảnh xung quanh ngủ gục lúc nào chẳng hay.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, cô phát hoảng khi thấy bản thân bị trói chặt trên giường khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-tong-thieu-phu-nhan-lai-muon-ngoai-tinh/2748697/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.