Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên từ bên ngoài, cô bước lớn đến mở cửa đón khách. Ngô Kim Nhất lại đến mang cho cô cả rổ trái cây toàn đồ cô thích.
Anh ta giúp cô nghe ngóng tình hình bên ngoài rồi thuật lại tất cả.
" Cảm ơn anh đã giúp đỡ, ở đây lâu như vậy hắn vẫn không dòm ngó đến. "
" Tại sao cô lại muốn bỏ trốn? "
Câu hỏi như đánh tỉnh trong tiềm thức, bàn tay run rẩy siết chặt biểu cảm cũng trở nên khó coi.
" Chỉ là không muốn sống với kẻ giết người. "
Anh yên lặng giúp cô rửa sạch hoa quả rồi gọt vỏ xếp ngay ngắn trên đĩa.
Bàn tay khéo léo làm cô có chút ngưỡng mộ, con dao sắc đó chưa bao giờ cô đụng đến.
" Ăn chút đi lát tôi đưa cô tới một nơi rất thú vị. "
" Mà Diệp La Manh Hạ- "
Nói được nửa câu đã bị cô cắt ngang đứt đoạn.
" Là Lạc Khuynh Đào! "
" Xin lỗi, tôi quên mất.. "
Bầu không khí cũng trở nên rối ren trầm lặng. Đúng như lời hứa, anh đưa cô đến một cánh đồng hoa cỏ lau rộng thênh thang không một bóng người.
Cơn gió thổi bay từng đợt, mỗi nhánh cây lại đung đưa như chào mừng cô đã đặt chân đến thăm chúng.
Cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ bỏ đi tất cả để chạy đến nơi này, một nơi không có người thân thích, đến cả bộ quần áo đắt tiền cô mặc hàng ngày cũng cũ dần.
Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-tong-thieu-phu-nhan-lai-muon-ngoai-tinh/2748691/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.