Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46
Chương sau
- Cô sẽ mua chứ? - Bác Trác Huân mỉm cười hỏi ngược lại. Lưu Ly cũng rất chịu khó chơi đùa với anh ta, lắc đầu đáp: - Không, tôi chỉ hỏi thôi, không có hứng thú mua nội tạng người khác đâu! Nói là vậy, trong lòng cô sớm đã dậy sóng. Tên này không những điên còn biến thái nữa, cô mà ở chung với anh ta chắc chắn sẽ bị làm cho tức chết. ... Không gian có chút tĩnh lặng, thấy người đàn ông không nói gì, Lưu Ly chủ động lên tiếng: - Rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào? Tôi thay đổi là được chứ gì. Con người nảy sinh tình cảm là do hoocmon trong cơ thể, nhưng nguyên nhân dẫn đến nhất định là vì thấy ưng ý với điều gì đó từ đối phương. Đây chưa hẳn là yêu, nhưng có thể gọi là thích. Và nếu cô thay đổi thứ đó thì liệu... chuyện này có khác đi không? Bác Trác Huân dẩu môi, nghiêng đầu suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời: - Tôi thích gương mặt của cô, thích lúc cô mắng tôi, thích lúc cô nổi nóng và đánh người khác, thích cô phản kháng và chống cự mà không chút sợ hãi. Đặc biệt, càng thích cô trở thành vợ của tôi. "..." Cái tên biến thái chết tiệt này! Thích hết như vậy thì thay đổi thế quái nào được hả!! Lưu Ly kiềm chế bản thân để không phải chửi bậy, vung tay quát: - Giấc mơ không tính phí, anh cứ mơ đi. Bác Trác Huân bật cười, anh cảm thấy tại sao mình không quen biết cô gái này sớm hơn nhỉ? Một người phụ nữ thú vị như thế, phải đến buổi tối hôm đó anh mới nhìn thấy. Kì thực Lưu Ly không hề biết Bác Trác Huân đã "dính thính" cô ngay trong buổi tiệc thượng lưu lần đó, khi nhìn cô xử lý đám tiểu thư khuê các thích hiếp đáp người khác ấy, anh đã có suy nghĩ muốn biến cô thành của mình rồi. Khoảnh khắc đó, cô chính là nữ thần trong lòng anh! May mắn thay Lưu Ly không có khả năng đọc suy nghĩ của người khác nếu không chắc chắn sẽ nghĩ anh ta mang máu M*. Chứ làm gì có ai thích người khác chửi mình đánh mình chứ. *Máu M: người có xu hướng thích bị ngược đãi, có thể cam tâm tình nguyện chịu ngược đãi về tinh thần lẫn thể xác mà không phản kháng. Bác Trác Huân nhìn Lưu Ly, chậm rãi nói: - Cô luôn cho rằng chỉ cần tôi buông tay là có thể giải quyết được chuyện này, nhưng có lẽ đã hiểu nhầm một vấn đề rồi. Người đồng ý mối hôn sự của chúng ta là Sở lão gia, cũng chính là ba của cô. Thay vì ở đây khuyên tôi thay đổi ý định, tôi nghĩ cô nên về tìm ông ấy thương lượng. Dù sao thì... yêu cầu tôi đã đưa ra, sẽ không rút lại đâu. Lưu Ly nghe xong, nhìn thẳng mặt người đàn ông, nhả từng chữ rõ ràng: - Không cần anh nhắc tôi cũng sẽ làm vậy, nhưng mà... vẫn phải gặp anh lần cuối để chào tạm biệt chứ, đúng không? Người suýt trở thành chú rể của tôi? Dứt lời, Lưu Ly nở một nụ cười kì dị, sau đó đứng dậy rời đi. Bác Trác Huân ngồi ở lại một mình, không tức giận với lời nói của cô, ngược lại còn có chút trông đợi. Cô dâu của tôi, lần này cô sẽ làm gì đây? =========================================== Lưu Ly trở về khách sạn, các trang web đều đã xóa sạch tin tức liên hôn, cô lướt các ngón tay trên bàn phím, kết nối tai nghe với một id: - Tôi đã giúp các người một nửa rồi, còn không làm được việc sao? Từ trong headphone vang lên một giọng nói đã qua xử lý âm thanh: - Chúng tôi vẫn đang tiến hành phá hủy các nhà mạng khác, những nhà mạng lớn hơn sẽ tốn nhiều thời gian hơn. Mắt Lưu Ly vẫn không rời màn hình, lạnh nhạt hỏi: - Quá chậm, các người không dùng TI sao? Nghe lời của cô, người bên kia tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi vì TI là phần mềm phá hủy mạng lưới thông tin với tốc độ cực nhanh. Phần mềm này không quá phổ biến nên rất ít người biết đến sự tồn tại của nó. Bên cạnh đó, việc sử dụng được TI cũng là cả một vấn đề. Đòi hỏi kĩ năng nhanh, chuẩn, chính xác đều phải đạt trình độ thượng thừa thì TI mới phát huy tối đa công dụng, bằng không nó cũng chỉ là một phế phẩm. Cô gái này đến TI cũng biết, cô ta rốt cuộc có thân phận gì? Lưu Ly không nghe bọn họ đáp lại, nhếch môi nói: - Đừng dùng mấy chiêu khôn lỏi với tôi, đây là một cuộc giao dịch, tôi đã bỏ tiền ra thì phải nhận thành phẩm xứng đáng. Cũng đừng cố gắng tìm hiểu tôi là ai hay mục đích của tôi là gì, các người chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, sau đó chúng ta đường ai nấy đi, có hiểu không? - Được, chúng tôi nghe cô. - Đám người cẩn thận trả lời. Lưu Ly xâm nhập vào mạng lưới trung tâm thành phố, sau khi xác nhận toàn bộ đường truyền đã có lỗ hổng, liền lên tiếng: - Làm tốt lắm, phân nửa số tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của các người sau vài phút. Tôi cần duy trì mức độ như hiện tại thêm nữa, ít nhất các người phải cầm cự được hai ngày. Sau khi kết thúc, số tiền còn lại sẽ được tự động chuyển đến. Nói xong, Lưu Ly ngang nhiên ngắt tín hiệu. Cô thu dọn máy tính và đồ cá nhân của mình lại, sau đó rời khỏi khách sạn. .... Trở về Sở gia, Lưu Ly vừa đi đến cổng thì phát hiện có một chiếc xe lạ đậu kế bên, cô mang theo nghi ngờ đi vào bên trong, bất ngờ hơn khi thấy một đám người mặc trang phục màu đen lạ hoắc đứng trước cửa sảnh. Những người này là ai? Tại sao cô chưa từng gặp bọn họ? Lưu Ly nghi hoặc đứng tại chỗ, lúc này có một nữ hầu đi ra, cô liền túm tay cô ta kéo lại, hỏi: - Có khách sao? Người đó gật đầu, nhanh chóng đáp: - Đúng vậy thưa Đại tiểu thư. Lưu Ly đảo mắt, lại hỏi tiếp: - Là ai? Đang ở đâu? - Dạ, đó là Mặc thiếu gia, ngài ấy đang ngồi trong phòng khách cùng lão gia và phu nhân. - Nữ hầu thành thật trả lời. "..." Mặc thiếu gia? Lại là tên nào nữa đây! Lưu Ly lại hiện ra một mớ nghi vấn, cau mày lên tiếng: - Anh ta đến đây làm gì? Cô gái lắc đầu, ngập ngừng nói: - Tôi cũng không rõ thưa Đại tiểu thư, chỉ biết là ngài ấy đến tìm cô, hơn nữa cũng vừa mới tới không lâu thôi. Ấn đường Lưu Ly nhăn càng chặt hơn, lại có người đến tìm cô ư? Chuyện gì nữa vậy? Hắn ta là ai chứ? Người hầu kia mím môi, đảo mắt lưỡng lự vài giây rồi nói tiếp: - Đại tiểu thư, thứ lỗi tôi nhiều chuyện nhưng Mặc thiếu gia đến tìm cô hình như có cùng mục đích giống với Nhị thiếu của Bác gia. Ai cũng đang nghi ngờ về chuyện này. "...." Lưu Ly nghe xong đứng hình trong chốc lát, cô cảm thấy tai mình có vấn đề rồi, nếu không sao có thể nghe ra chuyện kì quái thế chứ? Cùng mục đích với Bác Trác Huân, vậy chẳng phải là.... liên hôn? Nghĩ đến đây, Lưu Ly giật mình nhận ra chuyện động trời, cô không nói không rằng chạy như bay vào trong, lòng nóng như lửa đốt không ngừng lẩm bẩm: - Lại là kẻ điên nào muốn liên hôn đây chứ? Một Bác Trác Huân làm cô phiền não chưa đủ hay sao? Tùy thời đều có kẻ muốn kết hôn với cô mà!!! Lưu Ly chạy nhanh vào phòng khách, lại đột ngột phanh gấp khi thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế, dáng vẻ nhàn nhã thư thái, nhưng khuôn mặt... hình như có chút quen thuộc. Người đàn ông nghe tiếng động thì quay lại nhìn, khi bốn mắt chạm nhau, Lưu Ly cuối cùng cũng nhận ra. Anh ta.... anh ta chính là người đàn ông đụng phải cô tại bữa tiệc thượng lưu mà! Vẻ ngoài điển trai này, thật sự không nhầm. - Anh... - Lưu Ly vô thức thốt lên, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Mặc Khiết Thần. Cùng lúc đó, Lan Bách Tinh phía đối diện đột nhiên lên tiếng: - Lưu Ly, con làm sao vậy? Cô quay đầu lại theo bản năng, khi thấy Lan Bách Tinh và Sở Thiên Minh cũng có mặt ở đây thì chợt tỉnh táo, lắp bắp đáp: - Mẹ.... con sẽ giải thích mọi chuyện sau. Nói rồi, ngay lập tức nắm lấy tay người đàn ông kéo đi ra ngoài. Phía sau, hai người nhìn nhau ngơ ngác. ... Mặc Khiết Thần bị Lưu Ly kéo ra tận cổng lớn, đám vệ sĩ liền muốn ngăn lại nhưng anh đã ra hiệu để yên. Mắt thấy đã đến nơi đỗ xe của mình, người đàn ông ngừng chân, kéo cô dừng lại theo: - Cô muốn dẫn tôi đi đâu? Lưu Ly quay người, giật tay ra lên tiếng: - Là tôi phải hỏi anh rốt cuộc muốn làm gì đấy? Tại sao anh lại tới đây? Mặc Khiết Thần chớp mắt lạnh nhạt, đáp: - Tôi đến tìm cô. - Tìm tôi làm gì? - Lưu Ly tiếp lời ngay tức khắc. Nhưng người đàn ông không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm. Khó hiểu càng thêm chồng chất, cô cau mày hỏi: - Anh đã nói gì với ba mẹ tôi. Mặc Khiết Thần khẽ lắc đầu, giọng lạnh lùng: - Không nói gì cả. "..." Lưu Ly có một chút bốc hỏa, lắm lúc thật không hiểu tại sao có cô rồi ông trời lại còn tạo ra thêm mấy người kì lạ quái đản nữa, thực sự muốn chọc cô tức chết sao? Cắn môi, Lưu Ly kiềm chế lên tiếng: - Không có gì để nói vậy anh đến đây làm gì thế? Bị bệnh sao? Có bệnh thì tìm bác sĩ khám đi, đừng đến đây gây loạn nữa. Nói rồi, Lưu Ly ném cho người đàn ông một ánh mắt sau đó quay đầu đi vào, nhưng còn chưa kịp bước chân thì Mặc Khiết Thần đằng sau đã giữ tay cô lại. Lưu Ly thở hắt ra một hơi, một lần nữa xoay người nhìn anh ta, khó chịu hỏi: - Anh lại muốn cái gì hả? Mặc Khiết Thần nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: - Cô thật sự không nhận ra tôi? Lưu Ly dứt khoát lắc đầu: - Không. Ngoại trừ ở bữa tiệc thượng lưu thì đây mới là lần thứ hai tôi gặp anh thôi. Có một câu mà hỏi từ quá khứ đến hiện tại, trên đời này trai đẹp đều có vấn đề cả hả? Lưu Ly vặn cổ tay muốn thoát khỏi Mặc Khiết Thần nhưng không ngờ anh ta mạnh hơn cô tưởng, có dùng sức cũng không thể nào thoát ra được. Cô cau mày, không muốn dùng vũ lực nên kiên nhẫn khuyên giải: - Mặc thiếu gia, tôi thực sự không biết mình đã từng đắc tội với anh ở đâu khiến anh phải tìm đến tận đây trêu chọc tôi nhưng mà... hiện tại tôi không có thời gian chơi đùa với anh hay làm mấy chuyện đại loại kiểu như cố nhớ ra tôi sai ở điểm nào rồi xin lỗi đâu. Nên là... anh làm ơn hãy đi đi có được không? "...." Mặc Khiết Thần đứng tại chỗ, vẫn im lặng nhìn cô, Lưu Ly hết cách đành nghiêm túc cảnh cáo: - Nếu anh còn không buông tay ra thì đừng trách tôi không khách khí đấy. Lưu Ly trước giờ chưa từng biết nói đùa, vậy nên sau khi thật lòng nhắc nhở vẫn không thấy người đàn ông động đậy, cô liền giơ tay còn lại lên muốn dùng vũ lực. Thế nhưng điều ngạc nhiên chính là, cô còn chưa kịp chạm vào Mặc Khiết Thần đã bị anh ta bắt gọn lại, đồng thời thực hiện một cú xoay ép cô vào chiếc xe ô tô, hai tay bắt chéo nhanh chóng hình thành một thế khóa khiến cô không thể cử động. "...." Hành động này nhanh đến mức khiến Lưu Ly không kịp phản kháng, cô mở to mắt sững sờ nhìn anh ta, trong lòng có chút hoảng hốt. Mặc Khiết Thần vẫn một nét lạnh nhạt, lên tiếng: - Đồ của tôi! - Cái gì? - Lưu Ly bất giác thốt lên, chưa load được tình thế hiện tại đã nghe tiếp một câu khó hiểu. Đồ gì của anh ta chứ? Cô có lấy thứ gì đâu? Người đàn ông nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sáng rực của Lưu Ly, chậm rãi nhắc lại: - Sở Lưu Ly, cô là đồ của tôi!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46
Chương sau