Những người hầu xung quanh hoảng sợ túm lại với nhau, nhưng một trong số đó vẫn ngông cuồng bước ra, có ý định ngăn cản Lưu Ly: 
- Tiểu thư, cô.. 
Thế nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lưu Ly quát ngược lại: 
- Câm miệng! 
Cô trừng mắt nhìn người hầu nhỏ bé kia, vung tay mắng lớn: 
- Ai cho phép cô lên tiếng? Chuyện của chủ nhân từ khi nào một kẻ hầu thấp hèn có thể chõm mõm vào, cút ngay cho tôi! 
Lập tức, cô ta sợ hãi cúi đầu chạy lui về sau, không dám hé răng thêm nửa lời. Tử Liên thấy vậy, không nhịn được lên tiếng: 
- Lưu Ly, con làm loạn cái gì vậy? 
Nghe người phụ nữ gọi tên mình, cô liền quay sang, nhướn mày đáp trả: 
- Làm loạn? Rốt cuộc thì ai đang làm loạn ở cái nhà này đây? Các người đối xử với mẹ tôi như thế nào, còn không muốn tôi làm rõ hay sao. 
- Ta đối xử với Bách Tinh như thế nào? Thật không hiểu con đang nói gì. - Tử Liên chớp mắt bình thản nói. 
Lưu Ly cười nhếch môi, giọng điệu khinh bạc: 
- Đừng có giả ngây, tôi không phải kẻ ngốc, người thông minh nhìn tự khắc sẽ hiểu, chỉ có kẻ ngu mới giả vờ không nhận ra mà thôi. Bà đã lớn tuổi rồi, đừng tự biến mình thành bạch liên hoa ngốc nghếch, hình tượng không hợp lắm đâu. 
- Con....- Người phụ nữ tức giận nhưng không thể cãi lại, chỉ biết căm ghét nhìn Lưu Ly, Sở Linh Lung bên cạnh thấy vậy, ngay lập tức ra mặt giúp mẹ mình: 
- Này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-tinh-am-tham-om-lay-em/164273/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.