Người đến, rồi người đi, đầy vội vàng. Tình đến, rồi tình đi, đầy dứt khoát. Dẫu biết phía trước là vô vàn chông gai, dẫu biết phía sau là bóng lưng ai đứng đó đầy cô đơn, đôi chân này vẫn kiên định bước về phía trước. Mỗi lần bước đi, không chỉ chân đau, mà ngay cả trái tim này cũng đang nhói đau vô hạn. Đâu phải chỉ có một cuộc tình là kết thúc bằng những giọt nước mắt?
Đâu phải ai cũng có thể chống chọi lại số phận trái ngang? Yêu? Không phải chưa từng, đã từng, mà là mãi mãi về sau, anh kiếp không thể thay đổi, nhưng lại đành buông tay nhau. Ở trên con đường này, mọi thứ vẫn vậy, có chăng chỉ là được tô vẽ thêm bởi sự cô đơn đang ăn mòn tim gan của ai đó.
Giá như trước kia không gặp, sau này sẽ không phải chìm trong cuộc sống tối tăm như chôn vùi ở trong tầng tầng lớp lớp địa ngục. Con tim này vẫn vì ai mà loạn nhịp, vẫn vì ai mà tổn thương vô hạn. Đáng tiếc, có lẽ người không thể hòa thấu hiểu được. Ánh mắt mờ mờ soi sáng tương lai, lại mịt mù tối tăm không rõ. Trái tim đã cố gắng ngăn lại sự rung động, nhưng liệu có thể hay không? Tình yêu chẳng bao giờ có thể quên đi ai đó một cách thật dễ dàng.