Đầm tiên đài cô quạnh, lạnh lẽo, không một âm thanh lọt vào, sương mù bao phủ dày đặc mờ mờ ảo ảo... đó là nơi nữ chính cư ngụ. Trong không khí thoang thoảng có mùi sen hồng nhàn nhạt, tinh khiết. Tựa như tình cảm minh bạch của nàng, không say đắm lòng người nhưng dịu dàng tha thiết. Nàng ngồi bên ao sen, mặc cho mưa phùn rơi, tạt vào mặt, phảng phất hơi lạnh của mùa xuân. Nhận thấy cầu cao rung lên chầm chậm, nàng quay người lại. Mọi thứ trước mắt chỉ là một màu đen thẫm, có chăng cũng chỉ mập mờ bóng người như thực như hư. Mắt đã không nhìn thấy được vạn vật. Há có ở nơi đẹp thì chỉ có thể tự vẽ ra trong tâm trí mà thôi.
" Ta cứ ngỡ là ngươi không đến!" Người đó không đáp trả, cũng chẳng gật đầu lấy một cái, tà áo màu đen khẽ lung lay. "Ngươi nói xem, sau tất cả những gì ta phải trải qua, nó có đau không?" Đau chứ, đau đớn tột cùng. Người xưa nói không sai. Không yêu thì thôi, nhưng khi đã yêu rồi thì khó lòng để buông xuôi... Làn gió xuân nhè nhẹ thổi qua, tạt vào tấm lụa bạch che mắt. " Ta vốn cho rằng, mù đôi con mắt, điếc mất đôi tai sẽ đau khổ lắm. Nhưng kì thực không phải vậy" Mắt không thể nhìn, tai không thể nghe nhưng tâm vẫn cảm nhận được, trí óc vẫn khắc khi những kỉ niệm buồn vui bên nhau. "Để tâm ta khỏi phải vướng bận tình trần. Chẳng qua chỉ là rung động đầu đời!"
Nàng giơ tay chạm vào vạt áo màu đen của người bên cạnh. " Nhưng nếu ta nhìn lại được, thì ngươi chính là người đầu tiên ta muốn thấy nhất!" Rồi một lần nữa đi tìm kẻ đã làm trái tim ta rung động lần hai.