Gió đêm thổi nhẹ áo Tư Mã Nộ.
Tiêu Lập nhìn Tư Mã Nộ chăm chăm, cười nhạt: “Khinh công Tư Mã Nộ mà cao cường như vậy thì đã không đoản mệnh sớm thế đâu!”
Tư Mã Nộ cũng cười nhạt, bộ mặt trắng bệch bỗng nhiên rơi xuống.
Tuy ai cũng đã nghĩ đến việc này nhưng khi chứng kiến tận mắt vẫn không tránh nổi rùng mình.
Sau cái mặt nạ đó là khuôn mặt một người trẻ tuổi.
Long Phi!
Tiêu Lập lạnh lùng nhìn Long Phi: “Từ nãy ta đã sớm biết là ngươi!”
Long Phi không đáp, đưa tay gỡ nốt lớp vảy cá trên mặt, rồi trút bỏ bộ y phục xa phu, trên người còn lại bộ áo gấm, xem ra vẫn là phong thái ấykhông lẫn vào đâu được.
Tiêu Lập nhìn dò xét Long Phi một lượt, nói: “Đinh Hạc quả có con mắttinh đời, chọn được người con rể thông minh như ngươi, thật khiến tangưỡng mộ!”
Long Phi điềm đạm: “Tiền bối cũng tinh thông hơn người mà!”
Tiêu Lập cười khẩy: “Nếu ta thông minh thì đã không phải gặp ngươi thế này!”
Long Phi: “Nếu không phải vãn bối giúp tìm ra chân tướng sự việc thì làm sao mà hóa giải được mối hận trong lòng ngài đây?”
Tiêu Lập: “Giả thiết của ngươi quả là không sai”.
Long Phi: “Những gì vãn bối nói với Thiết Hổ tối qua, chắc tiền bối trong địa đạo đều đã nghe thấy hết?”
Tiêu Lập cau mày: “Chẳng lẽ ngươi phát hiện ra ta?”
Long Phi gật đầu: “Không giấu gì tiền bối, vãn bối cố tình để ngài nghe mọi chuyện”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-tich-dich/2038349/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.