Bạch Thiếu Huy nghĩ thầm :
- “Nàng xấu nàng phải mang mặt nạ, cho người ta tưởng là mặt thiệt mà nghi ngờ nàng đẹp! Có lẽ vì vậy mà nàng mang một chiếc mặt nạ khá thô sơ, thoạt nhìn qua là người ta biết ngay. Cái dụng ý của nàng kể cũng hợp với thường tình, bởi có thiếu nữ nào lại không muốn mình đẹp, không thích người ta khen mình đẹp”.
Gỡ chiếc mặt nạ cho Bạch Thiếu Huy xem mặt thật rồi, nàng mang trở lại liền.
Nhưng nhìn bàn tay của nàng Bạch Thiếu Huy lại nghĩ :
- “Cái người có gương mặt xấu xí như thế, sao lại có bàn tay đẹp tuyệt vời? Còn hai hàm răng của nàng không khác gì hai hàng ngọc vụn, vừa trắng vừa đều, hai hàm răng đó lại lồng trong một vành môi dày, đen thật hoài của”.
Nàng mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Thiếu Huy :
- Chắc thiếu hiệp thất vọng?
Bạch Thiếu Huy vội lắc đầu :
- Không! Không! Tại hạ không hề có ý gì. Vả lại con người có đẹp hay không là do tâm, do hạnh chứ cái vẻ bên ngoài có giá trị gì.
Chàng nói thế chứ chàng chán quá. Mà chàng chán là phải có thiếu niên nào có cái hứng tán chuyện với một quỷ dạ xoa?
Vừa lúc đó thiếu phụ gác cổng bước vào :
- Trình cô nương! Tiệc rượu đã bày xong, cô nương có thể thỉnh thiếu hiệp chuốc chén!
Hoa đại cô gật đầu rồi hỏi :
- Các chánh phó trưởng lão đã đến đủ mặt chưa?
Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-thanh-than-tieu/2348162/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.