Tiền Xuân Lâm cau mày :
- Đúng rồi. Bọn ta lại lầm Cửu Độc Nương Tử một lần nữa! Không phải tự nhiên mà nàng cho ta uống thuốc giải độc đâu!
Vương Lập Văn trố mắt :
- Không còn nghi ngờ gì nữa! Thuốc giải độc đó bất quá chỉ chế ngự chất độc tạm thời, chứ không giải trừ hoàn toàn! Giờ thì thuốc giải đã hết công hiệu, chất độc phát tác trở lại!
Triệu Quân Lượng hét :
- Ma nữ ác độc thật! Đáng chết lắm! Bạch huynh lại tha cho nàng, tiếc thật!
Bạch Thiếu Huy cao giọng :
- Tiểu đệ thấy các vị nhân huynh giải được độc rồi, không muốn sanh thù sanh oán làm gì, nên tha nàng. Ngờ đâu nàng còn nuôi dưỡng ác ý?
Vương Lập Văn chen lời :
- Không nên trách Bạch huynh, chính bọn ta là nạn nhân mà còn lầm nàng thay, huống chi Bạch huynh là người ngoài cuộc!
Bạch Thiếu Huy hỏi :
- Các vị có đủ sức đi nốt đoạn đường còn lại không?
Kim Nhất Phàm lắc đầu :
- Tay chân của bon tiểu đệ không còn cử động nổi, công lực tiêu tan, dù cố gắng cách mấy, cũng không làm sao vượt trọn ba mươi dặm dài.
Bạch Thiếu Huy khuyến khích :
- Cứ cố gắng đi được tấc đường nào hay tấc đường ấy, miễn sao chúng ta rời khỏi vùng này càng xa càng có lợi!
Tiền Xuân Lâm gắng gượng đứng lên :
- Bạch huynh nói phải đấy! Hiện tại chúng ta còn trong vòng hiểm địa, phải rời xa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-thanh-than-tieu/2348146/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.