Một giọng già vang lên, giọng càu nhàu :
- Tiểu ác ôn nào đâu, chạy đi đâu vội thế? Chạy tang cha mẹ ngươi, hay hay cướp đường cướp xá bị thiên hạ đuổi? Mắt ngươi để đâu?
Đại hán áo xanh cũng sôi giận :
- Ngươi là ai, dám mở miệng mắng người?
Hắn giương mắt nhìn kỹ, thì ra là một lão nhân, dưới nách có chiếc ô, có bao bố màu vàng, có cả thanh đao.
Không phải lão nhân tại Nhạc Dương lâu thì là ai nữa chứ?
Lão nhân tóc đỏ vụt sáng mắt lên trong bóng tối, hai mắt chiếu như hai điểm sao, lão nhìn đại hán, bật cười hắc hắc :
- Thì ra bằng hữu! Bằng hữu đã theo dõi ta, theo khắp các con đường xuyên qua hơn nửa trấn Nhạc Dương! Theo dõi chi thế bàng hữu?
Đại hán lùi lại một bước, cười lạnh :
- Lão trượng nói khó nghe nhỉ! Đường xá tại Nhạc Dương, nơi nào lão trượng đi được tự nhiên tại hạ cũng đi được, bất quá vì tấu xảo tại hạ và lão trượng cùng đi một đường, chứ sao lại bảo tại hạ theo dõi?
Lão nhân tóc đỏ bước tới một bước, thu lại khoảng cách vừa do đại hán lui ra cười quái ác :
- Vậy là ta nói oan ngươi?
Đại hán áo xanh hơi khiếp, lùi thêm một bước, rồi bất thình lình rút phắt thanh chủy thủ bên mình ra, đưa cao lên gằn giọng :
- Lão trượng muốn gì?
Lão nhân tóc đỏ kinh dị :
- Sao ngươi không hỏi ta là ai, lại hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-thanh-than-tieu/2348038/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.