Hắc Thánh Du Long tiếp :
- Tìm khắp nơi, chẳng thấy lệnh ái đâu cả, tại hạ trở lại cội cây, bất giác nhìn xuống mặt đất có phủ một lượt cát mỏng, trên mặt cát có hàng chữ: “Bé gái họ Phạm tạm thời bần ni thu nhận, mang về am nuôi dưỡng. Mười năm sau bần ni sẽ giúp nó hoàn thành tâm nguyện”.
Tiết phu nhân thở phào :
- A di đà Phật! Như vậy là con Châu Châu của già còn sống, nó được vị sư thái nào đó nuôi dưỡng! Nó không chết nơi tay yêu nữ!
Tiết thần y tuy đã nghi ngờ xong vẫn hỏi :
- Ai đã lưu lại dòng chữ đó?
Hắc Thánh Du Long cười lớn :
- Tiết huynh không đoán ra sao? Chính là Thiên Sơn thần ni đó! Chỉ có Thiên Sơn thần ni mới có Tuyết Sâm đơn, chỉ có thần ni mới đánh đuổi được yêu nữ mang lịnh ái đi!
Đột nhiên Phạm Thù khóc oà lên, nhào vào lòng Tiết phu nhân nức nở :
- Mẹ! Cha! Con đây! Con là Tiết Châu đây! Mười ba năm nay con nhờ sư phó hoạn dưỡng, mười ba năm nay con cam tội bất hiếu!
Tiết Thiếu Lăng giật mình, vợ chồng Tiết thần y giật mình, mọi người đều giật mình.
Một chàng trai anh tuấn lại nhận mình là gái, lại nhận mẹ, nhận cha.
Tiết phu nhân trố mắt kêu lên :
- Người... người không phải là Phạm thiếu hiệp? Ngươi là Tiết Châu? Trời! Có thể như thế chăng?
Phạm Thù càng khóc lớn :
- Con đây, con là Tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-thanh-than-tieu/2347991/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.