Buổi tối, lúc Tôn Thanh Hạ vào phòng tắm, Diệp Tân mới biết túi hành lý kia không chứa đồ của cậu.
Trong túi có đủ mọi thứ nhưng đều là hàng mới, hiển nhiên là mới được mua.
Cậu ngồi phịch bên cạnh túi, không biết phải làm sao.
Câu “Em ở đây thì sao anh có thể đi nơi nào khác?” mà hắn nói ban chiều cứ luẩn quẩn bên tai cậu không tha.
Rốt cuộc là vì trách nhiệm với bạn đời hợp pháp, hay vì hổ thẹn hối hận mới có thể khiến hắn làm đến mức đó. Cậu ngơ ngác nghĩ, không nhận ra người kia đã ra khỏi phòng tắm, bước lại gần giường ngủ.
Tôn Thanh Hạ thấy Diệp Tân lại thần hồn du đãng, sắc mặt không còn trắng bệch như lúc còn nằm viện, hai má hồng nhuận, vẻ mặt ngơ ngẩn làm hắn nhịn không được muốn hôn một cái.
Hắn định nâng tay lên xoa đầu cậu, nhưng đột nhiên nghĩ tới lần trước Diệp Tân cố ý tránh né liền buông tay, cố nhịn.
Lòng không yên, chẳng qua ngoài mặt vẫn cười vui vẻ, nhẹ nhàng gọi cậu: “Đang nghĩ gì thế?”
Diệp Tân giật mình, hốt hoảng vì không kịp chuẩn bị tâm lý, vội lấy lại tinh thần đáp: “Không có”.
Sau đó cậu suy nghĩ một lúc, ngập ngừng hỏi: “Sao anh không về nhà đi?”
“Anh nghĩ anh đã nói lý do rồi”.
Diệp Tân cúi đầu chậm rãi nói: “Thật ra anh không cần làm đến vậy, em không trách anh”.
Cho nên không cần cảm thấy tự trách.
Tôn Thanh Hạ bất đắc dĩ: “Vậy vì sao em thay đổi thái độ với anh?”
Diệp Tân há miệng thở dốc, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-tan/1302889/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.