Về đến nhà, phòng ốc trống vắng như trong dự liệu, không một bóng người.
Không có bóng hình quen thuộc mỗi ngày chạy ra cửa cười nói: “Anh đã về rồi!”
Mới chỉ một ngày Tôn Thanh Hạ đã thấy không quen, đành tự hỏi tự đáp, ừ, đã trở về rồi.
Bật đèn, ánh sáng vàng nhu hòa lan tỏa khắp phòng, hắn mệt mỏi cởi áo khoác, ném lên ghế salon, rồi vào bếp tìm bình nước, chậm rãi nuốt từng ngụm từng ngụm, trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ.
Hắn nhớ Diệp Tân giữa mùa đông vẫn cuộn tròn người trên ghế salon, chờ hắn về nhà.
Diệp Tân bận rộn trong bếp làm món cá kho hắn thích nhất.
Diệp Tân tươi cười, cả khuôn mặt như bừng sáng trong bức ảnh hai người chụp chung, đặt trên tủ đầu giường.
Những hình ảnh quen thuộc ngập tràn trí não, cực đáng yêu lại khiến lòng người vui vẻ.
Diệp Tân đến đây ở mới chỉ trong thời gian ngắn, chưa đến nửa năm, nhưng tính cách nhu thuận, ôn hòa đã dần dần dung nhập vào mọi thứ trong căn nhà này. Ngay đến chính hắn dường như cũng đã sớm quen với sự hiện diện của cậu, không thể rời mắt.
Trong phòng vẫn không có bất cứ thanh âm nào vang lên.
Ngoài cửa sổ gió cuốn thổi bay lá xuân, thỉnh thoảng lại có một chiếc ô tô lướt qua vũng nước mưa, khiến nước vẩy tung tóe.
Hắn thậm chí có thể nghe trái tim mình thổn thức gọi hai chữ “Diệp Tân”.
Đáng tiếc, đây không phải là thanh âm mà hắn chờ đợi giờ phút này. Thứ hắn đang đợi…. là tiếng chuông thông báo có cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-tan/1302885/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.