Vào một buổi sáng, Trương Hạo đang xử lý công việc của Cảnh Các, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn ở đầu dây bên kia tuy mang ý cười, nhưng nghe ra vài phần dị dạng, “Trương Hạo, xảy ra vấn đề rồi.”
Trương Hạo vừa nghe ngữ điệu này của cậu cũng biết sự tình không ổn, “Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi mới vừa nghe được lão già đó bảo muốn đối phó chú.”
Trương Hạo suy nghĩ một chút rồi nói, “Cậu ở nơi đó nói chuyện có thuận tiện không? Tối nay muốn gặp ở chỗ nào?”
Giang Tiếu Vãn lặng yên một lúc nói, “Tới nhà của tôi không tiện lắm, chỗ chú cũng vậy. Tốt nhất tìm một chỗ không người, tôi sợ quan hệ của giữa tôi và chú bị ông ta phát hiện.”
Trương Hạo bỗng nhiên thốt lên, “Vậy đi xuống nghĩa trang đi, ngày hôm nay vừa vặn tôi muốn đến nơi đó.”
“Được.”
Năm giờ chiều, hai người gặp nhau tại cửa của nghĩa trang.
Cuối mùa thu trời tối nhanh hơn, toàn bộ nghĩa trang bị bao phủ trong sắc xám.
Giang Tiếu Vãn dựa vào ghế dài đặt gần cửa lớn chờ Trương Hạo, cậu mặc áo gió màu đen, quần bó, nhìn trông dị thường gầy gò, ngồi trong nghĩa trang đầy lá rụng, khiến người ta cảm thấy mờ ảo, có thể biến mất bất cứ lúc nào. (Quần bó hả?)
Trương Hạo đi tới, cười nói, “Tới thật sớm a.”
Giang Tiếu Vãn cũng cười cười đáp, “Kỳ thực mới mới đến hơn mười phút thôi, nơi này hàng năm đều phải đến mấy lần.”
Trương Hạo cùng Giang Tiếu Vãn vừa đi vừa nói, “Có người thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-sac-duc-niem/1310684/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.