Sáu 
Cánh cửa! Cánh cửa ở ngay trước mắt! 
Giang Tiếu Vãn nắm chắc tay cầm, nghĩ sẽ tông cửa xông ra. 
Không mở được! Con mẹ nó, tại sao cửa không mở được? 
Giang Tiếu Vãn quay đầu lại, Trương Hạo tươi cười nhìn cậu, cầm trong tay một chiếc chìa khóa. 
Mặt Giang Tiếu Vãn lập tức trắng bệch. 
“Đừng phí sức, Tiểu Vãn.”  âm thanh Trương Hạo vẫn ôn hòa như vậy. 
Cả người Giang Tiếu Vãn kề sát trên cửa, toàn thân lạnh lẽo. 
Trương Hạo từng bước ép sát, bước chân di chuyển thật chậm, giống như cố ý kéo dài sự dằn vặt giữa hai người. 
Giang Tiếu Vãn lúc này mới hiểu mình hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, cậu chán nản ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Trương Hạo. 
Trương Hạo từng bước một đi về phía cậu, vẫn là cảm giác nho nhã như vậy, ánh mắt phía sau thấu kính không rõ ràng. 
Môi Giang Tiếu Vãn run lên, “Chú… Chú gạt tôi…” 
Trương Hạo không có biểu tình, thế nhưng khuôn mặt lại cứ mang theo vài phần ý cười, cảm giác kia có lẽ là quen thuộc, chỉ là quen thuộc thôi. 
Nước mắt Giang Tiếu Vãn rơi xuống. Một giọt lại một giọt, rơi xuống thấm vào bên trong vạt áo. 
Ngón tay Trương Hạo nhẹ nhàng sờ đến, “Em xem em đi, thật đáng yêu.” 
Ngữ khí ôn nhu cưng chiều, giống như cậu là trân bảo của hắn. 
Thật là đáng sợ. 
Trong lòng Giang Tiếu Vãn lúc này chỉ có bốn chữ này. 
“Vì cái gì…” Vẫn là hỏi ra miệng, ba chữ. 
Trương Hạo ôm Giang Tiếu Vãn đang chầm chậm khuỵu xuống mặt đất, đem cậu xem như một đứa trẻ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-sac-duc-niem/1310682/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.