Tiếng nói đầu dây bên kia tức khắc rành rọt hẳn, pha đầy vẻ bất ngờ, “Thiếu gia Diệp!”
Anh khép hờ mắt, cười nhạt, “Ngạc nhiên lắm à?”
Vừa rù quến vừa tùy tiện trong âm điệu, còn ai ngoài Tăng Vũ Sâm. Y cười cười, “Anh khỏe không hả thiếu gia Diệp?”
“Cậu cũng biết quan tâm đến tôi cơ à?” Anh hỏi lại, mang rõ ý trào phúng.
“Tất nhiên rồi!” Tăng Vũ Sâm cười đáp, “Miễn là tôi được có vinh dự này.” Hai người trò chuyện dăm ba câu hiển nhiên đã đánh động đến người đang
ngủ cạnh, Diệp Vũ Chân nghe được vài tiếng gọi anh Chân, anh Chân loáng
thoáng.
Rồi hai người kia dường như đang thầm thì nói chi đó với nhau, nhưng không giống thường ngày, điện thoại không lanh lẹn chuyển qua tay Hứa An Lâm mà vẫn là Tăng Vũ Sâm nghe máy.
“Thiếu gia Diệp, anh đang ở đâu?”
Anh trở mình ngồi bệt dưới ghế sô pha, mắt đảo qua căn hộ cao cấp và những đồ nội thất Bắc Âu bày biện, khóe miệng nhếch nhẹ thành ý cười châm chọc, “Ừ thì… cứ coi như ở nhà đi.”
“Anh uống rượu đấy à?”
“Uống tý chút!” Anh lạnh lùng nói, “Cậu nghĩ tôi say rồi sao?”
“À, không không!” Tăng Vũ Sâm vừa cười vừa đính chính, “Tửu lượng của thiếu gia Diệp, hồi ở Tarfaya tôi đã biết rồi!”
Tarfaya... Anh bất thần run bần bật, những đường nét tuấn lãng trên gương mặt gần như xô vào nhau méo mó. Là Tarfaya, chính là cái nơi anh và Hứa An Lâm cùng nhau uống say khướt, mà sau đó Tăng Vũ Sâm lại giao anh cho Andrew.
Kể từ đấy, cuộc đời anh rẽ ngoặt sang hẳn một hướng khác.
Nghĩ đến đây, anh lại ủ rũ cười khùng khục, “Ừ… Cậu còn rất chu đáo nhờ
Andrew chăm nom tôi cơ mà!”
Tăng Vũ Sâm gãi đầu, băn khoăn Diệp Vũ Chân hôm nay sao mà lạ thế. Chuyện xưa nhiều năm thế rồi, anh hẵng còn truy cứu.
Lúc ấy, để Andrew chăm nom anh quả cũng ẩu đoảng thật, dù sao Andrew cũng là đối tượng truy bắt của anh.
Mỗi tội tình hình lúc đó hỗn độn quá đỗi, huống chi Hứa An Lâm đã chiếm trọn tâm trí y. Còn thiếu gia Diệp, dẫu có say, không ai chăm nom, y tin anh cũng không đi nhầm phòng nổi.
Chính bởi vì tư tưởng đơn giản như vậy, trong lòng Tăng Vũ Sâm, Diệp Vũ
Chân vốn không cần đến ai chăm nom đặc biệt.
“Tôi xin lỗi…” Đắn đo hồi lâu, Tăng Vũ Sâm quyết định cứ phải giải thích trước đã rồi muốn nói gì thì nói.
“Xin lỗi…” Mù mịt loang đầy trong mắt anh. Nhiều năm trôi qua ngần vậy, chỉ có là một tiếng xin lỗi.
“Thiếu gia Diệp… Thiếu gia Diệp…” Đầu dây đằng kia chợt nhiên im ắng, nếu không vì tiếng hô hấp lặng lẽ bên tai, Tăng Vũ Sâm đã đoán Diệp Vũ Chân dập máy mất rồi.
“Tôi vẫn nghe đây!” Anh phục hồi tinh thần trở lại, lạnh nhạt nói.
Tăng Vũ Sâm cười hì hì, “Căng thẳng quá đi thôi!” Khụ khụ mấy cái, y mới hỉ hả bảo, “Mỗi lần nói chuyện với thiếu gia Diệp toàn không biết nói năng có bị hớ hay thành trò hề không nữa! Đâm ra lần nào lần nấy lo âu lắm.”
Nói xong câu đó thì y “oái” một tiếng, một tiếng nói trong trẻo chùng giọng cảnh cáo y, “Ăn nói cẩn thận!”
Tăng Vũ Sâm bị đau, cáu tiết cãi lại, “Cậu thiên vị quá chừng!”
Diệp Vũ Chân ngả đầu nằm trên sô pha và nhận xét, “Cậu suy nghĩ thừa rồi…” Khép mắt lại, ngữ điệu dửng dưng, “Nhưng cậu lúc nào cũng bắng nhắng quấy nghịch người ta, làm trò hề cho thiên hạ là đương nhiên.”
Từ trong tai nghe phát ra tiếng cười khoái trá của Tăng Vũ Sâm dường như rất vui vẻ, anh thoáng mở mắt, lại nghe tiếng Tăng Vũ Sâm thở dài, “Thiếu gia
Diệp, tôi quen anh cũng đã lâu mà đây là lần đầu cảm giác được anh coi tôi là bạn đấy!”
“Bạn?” Diệp Vũ Chân lặp lại chữ này.
Y cười mà rằng, “Bạn, không phải chỉ để trút lòng thôi đâu!” Anh cúi gằm, thở ra một hơi dài lắm.
“Chả nhẽ đến giờ cậu mới cảm giác được tôi coi cậu là bạn?” Giọng anh khản nghẹt.
Y cười, “Anh đang trách tôi à? Có nhớ ngày xưa tôi từng hỏi anh rất nhiều lần rằng có muốn làm bạn với tôi không, anh đều chẳng mảy may để ý.”
“Một lần…” Anh bỗng trả lời tức thì.
Mà Tăng Vũ Sâm như bị kinh ngạc cực độ, “Tôi chỉ hỏi có một lần thôi á?” Khóe miệng run sè sẹ, anh khẳng định, “Cậu chỉ hỏi đúng một lần!”
Ngu ngơ gãi đầu, Tăng Vũ Sâm ngẫm ngẫm lại xíu rồi chắc nịch, “Không đúng, ít nhất cũng phải hai lần, tôi còn tặng anh hộp nhạc hỏi anh có bằng lòng làm bạn tôi không nữa kia!”
Lần này đến phiên Diệp Vũ Chân mơ hồ. Hộp nhạc… Từ hồi nào ấy nhỉ? Tăng Vũ bèn nói đỡ, “Thôi bỏ đi, đừng câu nệ chuyện quá khứ nữa, giờ chúng ta làm bạn cũng vẫn chưa muộn mà?”
Quá muộn rồi… Anh nhắm nghiền mắt.
Mãi một chốc lâu lắc, điện thoại lại vang tiếng người gọi, “Anh Chân!” Hiện giờ người tiếp máy đã đổi sang Hứa An Lâm.
“An Lâm, ngại quá, quấy rầy em!” Vì trò chuyện với Hứa An Lâm mà anh tỉnh táo lại không ít, âm điệu thốt ra cũng vô thức hiền hòa đi nhiều.
“Anh… Nếu anh không vui… thì đến châu Phi sống đi, được không?” “Không!” Suýt soát trong nháy mắt, anh từ chối lời mời của Hứa An Lâm
thẳng thừng. Anh biết cậu thật tâm vì anh, nhưng anh có thể nhận tất cả lòng
thương khác, chỉ duy nhất Hứa An Lâm anh không thể nhận, không thể!
“Chỗ anh còn nhiều việc lắm… Không đi được đâu!” Muốn hít sâu một hơi để cái đầu chếnh choáng hơi men có thể thanh tỉnh chút đỉnh, thế nhưng giây phút ấy, hít sâu xong lại khiến bụng anh quặn sôi, cơn buồn nôn ứ lên ầng ậng, đầu càng ong ong dữ dội.
Một lát sau đó cũng không nhận được âm thanh nào từ anh, chỉ có tiếng thở, tiếng ho sặc sụa, Hứa An Lâm lo lắng liếc nhìn Tăng Vũ Sâm.
Y bèn cầm lấy điện thoại, gọi thử, “Thiếu gia Diệp, Vũ Chân…”
Lại chờ thêm một hồi, từ trong loa nghe cất lên giọng Diệp Vũ Chân, “Hỏi cậu một câu nhé, người như cậu, có mục tiêu sống nào không?”
Y bật cười. Diệp Vũ Chân đúng là chẳng khách khí gì với y cả, vừa nói chuyện nhẹ nhàng thế với Hứa An Lâm giờ đã quay qua đổi giọng với mình ngay, quả nhiên vẫn hậm hực mình đã giành Hứa An Lâm đi mà. Thế là chàng ta quay sang ra hiệu với Hứa An Lâm, dùng khẩu hình ý nói, “Thấy chưa, thiếu gia Diệp đang ganh tỵ tôi đó.”
Mà cậu chỉ nhìn y, không nói. Cậu biết Diệp Vũ Chân sẽ chẳng bao giờ nói cho y biết người mà anh yêu thực chất là y đâu, đó là tôn nghiêm cuối cùng anh cố níu giữ. Bởi thế, An Lâm biết mình cũng không thể tiết lộ.
Tăng Vũ Sâm đề nghị, “Thiếu gia Diệp, anh ra bếp đi!”
Anh nhíu mày, chống mình đứng dậy, loạng choạng đi đến phòng bếp, Tăng
Vũ Sâm lại bảo, “Tự rót một cốc nước lạnh được không?”
Anh hừ một tiếng, rót một cốc nước từ ấm, một ngụm uống cạn.
Có lẽ dòng nước lạnh như băng đã giảm bớt được cảm giác cồn cào trong bụng, người nhờ thế cũng tỉnh hơn hẳn.
Nghe được tiếng anh uống nước, Tăng Vũ Sâm tiếp tục, “Tốt rồi, giờ thì ra giường rồi nằm xuống đi!”
Anh y theo lời y, đến bên giường và gieo mình xuống, hỏi, “Cậu tính làm gì hả?”
Tăng Vũ Sâm mỉm cười, “Vì mục tiêu sống của tôi hơi bị dài à nha, anh nằm nghe sẽ đỡ phiền hơn.”
“Thằng quỷ này!” Anh hậm hừ mắng.
“Thật chứ bộ, mục tiêu sống của tôi dài hơn cả Kinh Thánh cơ, vì ước vọng của tôi còn nhiều hơn cả Jesus mà.”
“Ba xạo!” Môi anh cong lên thành một nụ cười.
“Nếu chốt lại ngắn gọn, mục tiêu sống của tôi là muốn mình được sống hạnh phúc!”
Anh hoang mang hỏi, “Muốn mình được sống hạnh phúc ư… Còn An Lâm thì sao?”
“An Lâm, dĩ nhiên, tôi ở bên cậu ấy là vì có ở bên cậu ấy tôi mới hạnh phúc!” Y vừa cười vừa trả lời, “An Lâm chọn tôi, cũng là vì tôi có thể làm cậu ấy hạnh phúc.” Thoáng khựng, và hiếm được dịp y không nói chuyện bằng thứ giọng bông đùa, “Thiếu gia Diệp, anh lo nghĩ cho người khác nhiều quá rồi, cho nên anh mới không thấy hạnh phúc…”
Đang từ từ bị cơn buồn ngủ dấn chìm, nghe câu này, anh nhắm mắt trong tiếng thở dài, “Tôi không có tốt như cậu nghĩ đâu!”
Y lại cười, “Từ lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã biết anh không được phép làm người xấu. Nếu anh có thể hư hỏng một chút, nổi loạn một chút, có khi đã không bị căng như dây đàn thế này, anh sẽ thoải mái nhiều hơn. Thiếu gia Diệp, ví như hiện tại, suy nghĩ trên hết trong đầu anh là gì?”
Anh thiu thiu buồn ngủ, chậm rãi nói, “Tôi không biết tôi sống để làm chi.” “Quả là vấn đề nghiêm trọng, hóa ra thiếu gia Diệp đang kiếm tìm mục tiêu
sống!” Tăng Vũ Sâm cười khuyên anh, “Thế thì đơn giản thôi, thiếu gia Diệp, cứ như tôi đi, sống vì bản thân mình.”
Anh ấp úng câu từ, “Nhưng mà tôi… tôi vẫn luôn, vẫn luôn…” sống vì cậu
mà. Vế còn lại cứ thế âm thầm, đìu hiu rơi mất cùng chiếc di động trong tay anh.
“Chắc ngủ rồi!” Chờ một lúc không nghe thấy tiếng động nào nữa, Tăng Vũ Sâm cúp máy luôn. Hứa An Lâm liền hô lên, bổ nhào đến, “Sao không để tôi nghe máy chút?”
Chàng kia nằm vật xuống giường, quắp chặt chăn, “Buồn ngủ quá~ Đêm hôm khuya khoắt phải đi an ủi tình địch, chuyện này mà lộ ra ngoài khéo người
ta tưởng tôi là Đức Mẹ mất thôi. Tôi không muốn để người đời hiểu lầm bọn mình là Lesbian đâu!”
Hứa An Lâm nhất thời không theo kịp lối tư duy của y, cậu lấy làm khó hiểu, “Bọn mình là Gay mới đúng chứ, sao lại sợ người ta hiểu lầm là Lesbian?!”
Y quay qua, bày đặt nghiêm túc giải đáp vấn đề, “Vì cậu là Đức Mẹ còn gì, điểm ấy đúng 100% luôn!”
“Khốn!” Hứa An Lâm hét to nhảy ùm lên giường, bóp cổ Tăng Vũ Sâm.
Tăng Vũ Sâm kéo giật cổ chân cậu, hai người cùng cười lớn, quấn quýt lẫn
nhau.
Ở nơi khác, đối diện bên kia bờ đại dương, Diệp Vũ Chân lẳng lặng nằm một mình trên chiếc giường trong căn hộ cao cấp, chiếc di động rơi bên giường vẫn còn vọng lại tiếng “tút tút” đều đều. Cùng lúc này, Andrew hẵng đang tận hưởng lễ Phục sinh trên hòn đảo của gã, tuy nhiên gã cũng không chỉ có rảnh rỗi đi phơi nắng.
“Chủ nhân, chuyên gia tâm lý học này tuyệt đối thuộc hàng đầu ạ.” Tên áo đen đi theo sau gã cung kính thuyết minh.
“Tao nhớ hai chuyên gia tâm lý học lần trước mày cũng quảng cáo là hàng đầu nốt!” Andrew lạnh lùng chỉnh lưng hắn.
Tên áo đen đành xấu hổ cười cười. Tâm trạng chủ nhân đang dở tệ, phận đàn em như bọn hắn cũng lây khổ, ai biểu vị thiếu gia kia đang nghỉ ngơi được nửa chừng thì tự dưng chạy biến luôn.
“Chủ nhân, lần này tuyệt đối ngon hàng, do ngài nghị sĩ giới thiệu cho đấy ạ. Lão ta đã dẹp được cả một dàn bồ nhí đông đảo của ngài nghị sĩ mà không dẹp được của anh Diệp ư?” Nhác thấy gã quắc mắt, hắn vội vã sửa lời, “Ý em là lẽ nào không thể làm cố vấn tâm lý của anh Diệp, vâng, cố vấn tâm lý ạ?”
Chờ khi Andrew sải chân đi qua cửa phòng, tên áo đen mới nhẹ nhõm thở ra. Dưới trướng một chủ nhân tài giỏi, thuộc hạ đúng thực không được dễ dãi với yêu cầu dành cho chính mình mà.
Trong phòng đã có mặt một người đàn ông có mái tóc nâu nâu vận bộ Âu phục kiểu dáng đơn giản ngồi chờ Andrew.
“Ngài đây chính là ngài Pastel à? Tôi tên là Abraham Bram Stoker, ngài cứ gọi là Bram.”
Andrew đặt mông chễm chệ xuống sô pha, hỏi ngay, “Abraham, ông là người
Ả Rập à?”
Lão tóc nâu nâu kia ho khù khụ, “Tôi là người Ireland.”
“Ờ hớ…” Andrew rút một điếu xì gà ra, ngâm nga thủng thẳng, “Ta không thích qua lại với bọn Ả Rập, rặt một lũ cực đoan phát khùng. Ta có quen một đứa cũng y xì thế, không hẳn là người Ả Rập, đại khái là lai vừa châu Phi vừa Tây Âu, nhưng tạp chủng Ả Rập như nó cũng đủ phiền chết bỏ.”
Bram gắng gượng nặn ra một nụ cười, “Thoạt đánh giá thì có vẻ ngài Pastel đây là một người rất hòa nhã.”
“Còn phải hỏi, đương nhiên là thế rồi.”
“Tốt quá, ngài không phiền nếu tôi ghi âm chứ?” Bram vừa hỏi, vừa lôi máy
ghi âm ra.
“Chậc, ta không cản trở chuyên gia làm việc đâu.”
Tên áo đen hiểu chủ nhân hắn độ rày đang tập tành nhã nhặn, Âu phục đặt may sang trọng, tóc tai chải chuốt do thợ chuyên nghiệp làm, ngực gài hoa, từng hành động đều mang lại cho người ta một khí thế bất phàm giống hệt một vị quý tộc thượng lưu nho nhã địa vị Huân tước… Đương nhiên, tên áo đen tự thấy cần phải bổ sung thêm một câu chuyển ý nữa: Đương nhiên, đấy là tính trong trường hợp bạn chưa gặp bộ mặt thật của gã bao giờ.
“Ngài nguyện tâm sự nỗi lòng chứ? Những gì ngài đang bối rối, hãy cùng tâm tình, rồi tôi sẽ cho ngài lời khuyên xác đáng.”
Khoanh tay suy tư lự, gã bắt đầu kể, “Kỳ thật hôm nay ta tới vì bà xã nhà ta.” “Nếu là gút mắc của bà nhà, ngài cũng có thể tự cố vấn cho bà ấy, có khi còn
hiểu biết trực quan hơn tôi.” “Haizzz, ca này khó~”
Bram nhanh chóng nắm bắt được vấn đề, “Nếu bà nhà không kể cho ngài nghe cũng không sao, bằng độ hiểu biết của ngài dành cho bà ấy hẳn sẽ không gặp trắc trở.”
Tên áo đen không khỏi ném cho Bram một cái nhìn tán thưởng.
Vẻ không vui nhàn nhạt của Andrew cũng nhờ câu này mà cao hứng hẳn lên, gã xuýt xoa, “Chuẩn không cần chỉnh, đúng là thế. Ta hiểu hắn rõ như lòng bàn tay.”
Tên áo đen lại đăm đắm nhìn ông chủ nhà mình, lòng ngấm ngầm nghĩ: “Ngài nói thiếu mất hai chữ rồi chủ nhân ơi, phải là ngài hiểu thân thể anh ta rõ như lòng bàn tay.”
“Vậy bà nhà còn lăn tăn gì nữa?”
Andrew khoanh tay gật gù, “Nói thế nào nhỉ, bà xã nhà ta… rất nhiều năm về trước… từng xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Tất nhiên không thể nói rõ là chuyện gì, nhưng ta không sao hiểu nổi… Vĩ lẽ gì mà đến ngày hôm nay, hắn vẫn mơ thấy ác mộng chỉ vì hồi đó.”
Bram ta tán tụng không ngớt miệng, “Rất ít ai săn sóc bà nhà ân cần được như ngài nhé.”
Andrew cười tủm tỉm, “Chà, đó là vinh hạnh của ta. Người ước được săn sóc hắn phải xếp hàng dài như rồng rắn lên mây ấy.”
Bram bị ho sù sụ, “Xin hỏi, phải chăng cơ thể của bà nhà đã gặp chuyện ngoài ý muốn gì, hoặc là vấn đề gì đó không tầm thường sao?”
Hỏi độc địa kinh, tên áo đen len lén chuyển cái nhìn qua Andrew.
Gã thành thật trả lời, “Hắn muốn lên giường với một thằng chán phèo, kết quả là bị ta đè.”
Bram lặn lội đường xa tới đây vì nể mặt ngài nghị sĩ cộng với khoản thù lao khổng lồ, những tưởng chỉ là thay một vị lắm tiền giải quyết một việc nhỏ như con thỏ mà bị thổi phồng lên mà thôi.
Ai biết đâu… Lão vừa lên trực thăng đã bị bịt kín mắt, song song là mấy tay bặm trợn lăm lăm súng đẩy lão vào một gian phòng hội nghị lộng lẫy, tiếp theo được nghe trần thuật về bệnh nhân, chân lão chả mấy chốc mềm như bún.
Bram nâng tầm mắt, bắt gặp con ngươi màu xám bạc kia đang quan sát lão, nhất thời lão bị dọa, toát mồ hôi đầm đìa.
Hai mắt Andrew cũng nào phải dày đặc tà khí, nhưng lại rất giống hai tảng băng. Nếu gã vứt cái mặt lâng câng đi, hai tảng băng kia thừa sức khiến kẻ nào mà gã quan sát bị rét run toàn thân, biệt danh gấu Bắc Âu của gã cũng là từ đó mà có.
Bram coi như cũng có kinh nghiệm nghề nghiệp. Lão điều chỉnh cảm xúc, kín đáo hỏi dò, “Ý ngài là, trong lúc hai ngài mất ý thức và kiểm soát đã phát sinh chuyện?”
“Hắn thì mất ý thức thật…” Andrew nhịp nhịp bàn chân, “Nhưng ta tỉnh lắm.”
Bram lại hít sâu, cái khó ló cái khôn, lão trầm ngâm mãi mới hạ mắt ướm hỏi, “Xin hỏi ngài Pastel, có phải ngài… từng cưỡng bà nhà không?”
“ÁÁÁ…” Tên áo đen thầm khen ngợi trong lòng. Đây thực sự là tiến triển mang tính đột phá á. Hai ông trước kia nguyên việc giữ bình tĩnh trước con mắt của Andrew cũng đã là gồng mình lắm rồi, cái lão này thật không hổ là chuyên gia do nghị sĩ giới thiệu mà.
“Cưỡng? Không! Không! Không!” Andrew kiên quyết phủ nhận ba lượt, “Đấy là… hiểu nhầm, chuẩn, là hiểu nhầm, hơn nữa còn là một hiểu nhầm rất ư
mỹ lệ. Theo tính cách hắn, nếu trước kia ta cưỡng hắn thì ta đã bị quẳng xuống biển làm mồi cho cá từ lâu lẩu lầu lâu.”
Bram hít một hơi khí lạnh, bà nhà này cũng bạo lực gớm quá.
“Nghĩa là, lúc ấy ngài tỉnh táo, nhưng ngài nhận nhầm bà ấy là một ai đó chứ không phải bản thân bà ấy!” Ngay cả Bram cũng tự thấy cái cớ này của mình bị điêu.
Ai ngờ…
“Không phải!” Andrew quả quyết phủ định, “Ta biết là hắn chứ, ta biết cả việc người mà ta muốn đè là hắn nữa.”
“Vâng…” Bram bất đắc dĩ ho hai tiếng, “Có nghĩa dù đã xảy ra hiểu nhầm trước kia nhưng sau đấy bà nhà vẫn đón nhận ngài!”
“Ừm hửm…” Andrew hớn hở gật đầu cái rụp, sau rồi gã vẫn thật thà bổ sung, “Nhưng không nhanh lắm.”
“Phải bao lâu sau, bà nhà mới đồng ý thừa nhận quan hệ mật thiết cùng ngài?”
“Nếu đếm theo năm thì khoảng ba năm gì đó, còn đếm theo số lần lên giường chắc độ chừng hơn một nghìn lần!”
Tên áo đen vụng trộm nghĩ, té ra chủ nhân muốn tư vấn tâm lý thật, chứ nếu theo tính tình chủ nhân thì đời nào ngài ấy chịu thừa nhận đã lên giường hơn nghìn lần rồi mà người ta vẫn không chưa bị cưa đổ, đả kích tự tôn khủng khiếp ấy chứ chả vừa.
Bram bị con số cụ tỷ này làm giật thót suốt hồi lâu mới vỡ vạc, chân thành mà nói, “Bà nhà cũng thật chấp nhất quá… Mà ngài Pastel càng chấp nhất hơn!”
Hàng mày rậm của gã ngoắc lên, “Vậy giải thích cho ta, tại sao đã thân thiết hơn một nghìn lần rồi, hắn vẫn còn mơ thấy một nghìn lần chuyện cũ?”
Bram nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn chọn nói thẳng, “Tôi đoán vì hành vi của ngài đã tạo tổn thương quá sâu cho bà nhà. Như lời ngài tả thì, bà ấy là người rất mạnh mẽ, nhất định bà ấy muốn nắm bắt mọi thứ trong tầm tay. Những người muốn nắm mọi thứ trong tầm tay đều là người có tố chất tâm lý kiên cường, nhưng tôi không cho rằng bà nhà là người như thế. Bà ấy mạnh mẽ vì bà ấy không có cảm giác an toàn, hoặc giả không đủ tin tưởng người ngoài, do đó muốn nắm mọi thứ trong tầm tay mình. Từ đó có thể thấy tâm lý bà nhà rất trì trệ, không thể tự chữa trị lành lặn vết thương cho mình.”
Lão càng giảng giải, mặt Andrew càng sầm sì. Bram cố phun hết một lèo ra xong, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Trong phòng ắng lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe vào tai rành mạch. Bấy giờ Bram bèn tiên phong phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, “Việc làm của ngài tương đương với phá vỡ khuôn mẫu an toàn mà bà nhà đoạt định cho thế giới khiến bà ấy lạc hướng. Thời gian vẫn trôi đi, thói quen quật cường của bà nhà sẽ biểu hiện như không có gì xảy ra, nhưng khi bị tác động, vết thương bà nhà sẽ bị khoét sâu một phần, hai phần, rồi ba phần. Nó có thể là lý do chính yếu gây ra… cơn ác mộng hiểu nhầm mỹ lệ kia, vì bản năng giục giã bà ấy tự chữa lành vết thương.”
Ngần ngừ hoài, rồi Bram mới quyết định kết luận, “Ý kiến của tôi là bà nhà cần được mau chóng chữa trị để kiểm tra trạng thái tinh thần thử. Nếu cứ tình trạng này tiếp diễn, chỉ sợ bà ấy sẽ quỵ ngã mất…”
Andrew gật gật đầu đồng thuận, “Nếu thế giới nội tâm của hắn sụp đổ, liệu có thể xây dựng nên một thế giới nội tâm mới theo ý kẻ khác hay không?” Gã bày vẻ lịch thiệp mà hỏi, “Theo ông, có phải gây dựng một tòa thành mới trên nền móng sụp đổ sẽ dễ dàng hơn nhiều phải không nào?”
Tên áo đen nghe vậy, chợt dấy lên cơn lạnh ớn sống lưng. Đúng là hắn từng đề nghị Andrew hãy bẻ cánh anh đi, nhưng Andrew lại trả lời hắn, gã thích chim ưng cơ.
Nghe ra thì chẳng xí quách tẹo nào, nhưng đương lúc tên áo đen khinh bỉ, hắn không thể không thừa nhận bản thân hắn quả thật cảm động vô cùng.
Trên đời này có những việc tưởng chừng rất thiếu khôn ngoan nếu thực hiện chúng, nhưng lại khiến người ta mềm lòng chẳng hiểu duyên cớ. Đó là vì, chúng gợi cho bạn về cái đẹp, về cái ấm áp trao nhau ở đời.
Nhưng thích một con ưng đồng nghĩa phải thích cả sự cô độc và kiêu hãnh của nó, chưa kể, còn phải có thật nhiều kiên nhẫn để ngắm nhìn nó từ khoảng cách rất xa.
Andrew của thực tại đang càng leo càng cao, âu là do gã không chỉ là một nhà đầu tư khôn khéo mà còn là quân cưỡng đoạt đầy sức mạnh, hiệu ứng phản kháng của anh ngày một mài mòn, và sau cuối đã dần dà biến thành mối liên can vi diệu.
Tên áo đen đoán thầm, chủ nhân đang suy nghĩ nên bẻ cánh anh ta lúc nào đây ư? Không rõ có phải vì gã đang đóng vai Huân tước hay không mà hệ lụy sang cả hắn nhất thời quên hết tác phong chuyên nghiệp của xã hội đen, chỉ vì căng thẳng mà răng đã va lập cập.
Hắn còn may chán. Cái vị tâm lý học Bram đối diện kia kìa, còn nghe rõ rành
rành tiếng răng hàm lão ta va vào nhau nữa.
Lão ta lắp bắp, “Vụ đó chắc phải cần đến trị liệu tinh thần khá lâu, thiết lập lại một bản ngã vốn không phải việc nói làm là làm được… Ngài đang muốn tôi đưa cho ngài các phương pháp để tốc độ suy sụp của bà nhà đến nhanh hơn sao?”
“Ô, không, không, không!” Andrew lắc đầu liên tục, “Làm tâm lý hắn suy sụp sẽ phải trả giá đắt lắm, mà nếu muốn hắn suy sụp hẳn thì gần như bất khả thi rồi. Chẳng qua ta muốn tiện thể tìm hiểu thêm vài kiến thức tâm lý thôi.”
Tên áo đen nhẹ cả người, chân tay mềm nhũn, may mà chủ nhân không định làm một vụ làm ăn thua thiệt thật. Ngẫm cũng đúng, chủ nhân từng khiến Diệp Vũ Chân gần như sụp đổ một lần ngay trên đảo này rồi, thế nhưng cái giá phải trả là một đống đồ cổ, châu báu lẫn đôla của ngài đều cháy rụi thành tro.
Một lần để Diệp Vũ Chân suy sụp lại là một lần tốn kém dã man, đâu thể phù hợp nguyên tắc làm ăn chú trọng lãi lời của chủ nhân chứ.
“Thế, có cách gì dê dễ mà chữa trị nhanh được… vết thương tâm lý này không?” Andrew thành khẩn xin ý kiến.
Xem ra thành công rồi, Bram bèn thở phào một hơi. Lần này quả là buổi cố vấn tổn hao kiến thức chuyên nghiệp của lão nhất trong mấy năm trở lại đây, lão nhìn cử chỉ gã mà lầm thầm đoán ra được lòng quan tâm chôn sâu trong lòng gã,
bởi thế đứng trước áp lực từ gã đàn ông vai u thịt bắp này, lão chọn ăn ngay nói thật.
“Ngài Pastel, ngài chưa có con nhỉ?”
Lông mày Andrew lập tức nhăn nhúm, “Ý chỉ cục thịt chỉ biết khóc ề à, nước mũi tùm lum á, không có, không có!”
“À…” Bram cười mỉm, “Ngài thử xem sao, ngài Pastel. Không gì có khả năng dựng lại thế giới phụ nữ và mang đến cảm giác an toàn, mục tiêu rõ ràng cho họ bằng đứa trẻ. Nội tâm mỗi người đều là một thành phố nhưng thường không phải ai cũng tìm thấy, và đứa bé chính là biển chỉ dẫn!”
Căn phòng lại rơi vào yên lặng, lát sau, Andrew mới từ tốn mở lời, “Chủ định này… có vẻ không tồi!”
Bram vừa định cười, Andrew đã chêm ngay một câu đằng sau, “Nhưng bà xã nhà ta là nam giới.”
Tên áo đen đang ngó nghía bản mặt lão Bram như đang ngó một cái xác chết, dè đâu Andrew lại giơ tay chỉ vào nụ cười đã hóa đá trên mặt lão, phân phó, “Trả công cho ngài Abraham Bram Stoker đây thêm một tấm séc trị giá tương tự.”
Di động Andrew vang lên, tên áo đen kính cẩn đưa nó cho gã. Andrew nhận nghe chỉ nói vỏn vẹn một chữ “alô”, kế tiếp mới cau mày nói chuyện điện thoại. Gã đứng dậy vẫy tên áo đến rồi chỉ chỉ qua Bram, ý bảo tùy hắn xử trí rồi dời chân ra cửa.
Chờ Andrew đi rồi, khi này Bram mới có thể gượng gạo cục cựa thân thể đã cứng queo.
Bram cuống qua cuống quýu giao máy ghi âm ra, chả hiểu ban đầu lão điên khùng gì lại đòi đi ghi âm chớ.
Tên áo đen vỗ vai Bram an ủi, “Đừng sợ, tôi trả séc cho ông rồi sắp xếp trực thăng chở ông về đây.”
Bram biết lão không nên tò mò, nhất lại là ở nơi ác man như này. Đầu tiên bị đãi ngộ quái gở, sau đến là gặp gỡ một gã đàn ông đáng sợ nhường vậy, vậy mà trước lúc đi, lão vẫn không nhịn được, hỏi cố một câu cho trót, “Người kia… Tôi muốn nói đến bà nhà ấy, bây giờ vẫn ổn chứ?”
Một nam nhi trước bị lợi dụng giở trò lúc say rượu, nay bị cưỡng bách duy trì quan hệ xác thịt suốt ba năm trời, Bram thốt nhiên sinh lòng thương cảm sâu sắc.
“Đương nhiên!” Tên áo đen dào dạt đắc ý, “Trước khi anh ta đến đây tận hưởng kỳ nghỉ còn từng cho nổ tung cả một công trường dưới lòng đất của chủ nhân nữa cơ!”
Nhận được hồi đáp xong thì ù ù mờ mờ, Bram lại bị che mắt kín bưng, trong túi còn thò lò hai tấm séc lớn, lão cứ thế bị người đẩy vào trực thăng đưa trả về nơi ban đầu. Mãi tận khi trực thăng bay đi mất hút, vị chuyên gia tâm lý học này vẫn chưa được ngẫm nghĩ tỉ mỉ được đôi vợ chồng “đồng tính” này rốt cuộc quan hệ ra làm sao.
Ôm ấp nhau cũng tốt, hàn huyên cũng tốt, hoặc chỉ đơn giản là ngủ say, tóm lại, đêm rồi sẽ qua.
Hôm sau, bầu không khí trong phân bộ Anh quốc vô cùng nặng nề, trong số họ, có rất nhiều người lần đầu tiên nghe đến cái tên C.
Song lại cùng một mốc thời gian, họ đồng thời biết đã tổn thất mất một đặc công cực kỳ quan trọng, ngay tại thời điểm cực kỳ then chốt.
Cùng thấy Diệp Vũ Chân đi vào, mọi người đồng thanh, “Chào buổi sáng, Boss.”
Anh gật nhẹ đầu rồi mở cửa vào văn phòng mình.
Linda, thành viên nữ gợi cảm mới đến quay sang le lưỡi với một đồng nghiệp, ngụ ý rằng quả nhiên là trầm trọng.
Trên bàn anh đã đủ đầy tài liệu do Tom gõ hoàn chỉnh. Anh tin, chỉ cần C có sử dụng mạng điện tử là Tom chắc chắn tra được tung tích y. Xét về lĩnh vực lần mò dấu vết điện tử, phải công nhận Tom chính là bậc thầy.
Kể cả không phải ai cũng có bằng cấpChương trình mạng chuyên nghiệp như của Tom, cũng khó còn ai có được ID mạng khắp mọi diễn đàn hàng đầu thế giới, thông thạo sử dụng chứng khoán điện tử mọi nơi và trừ hao tin tức giống cậu chàng. Ngoại trừ ăn ngủ, thu thập thông tin, làm vài công việc gia công, còn lại toàn bộ thời gian Tom đều chết gí với máy vi tính.
Tom, chính là một con nhện tám chân trên mạng.
Nhưng tin tức của cậu ta lại rất thách thức tính nhẫn nại con người, bạn buộc phải tự hỏi rằng Tom đang tường thuật chân thực hay là bởi kiếm được tư liệu sống nên cậu ta lại phát huy sức tưởng tượng nghệ thuật dưới tình cảm mãnh liệt nữa đây.
May mắn thay, Diệp Vũ Chân là người biết lọc mấy tin dớ dẩn đi để gom lại tin tức xác thật.
Số tài liệu này vốn dĩ anh định về Anh cái là thong thả lật xem, chót cùng lại bị cuộc nói chuyện với Miguel làm xáo trộn.
Anh đau đầu suy nghĩ, thông tin đã bị bẵng hẳn một đêm rốt cuộc còn sử dụng được bao nhiêu?
Có một cái tên được anh tìm thấy, nhà thờ lớn St Peter. Nước Anh là quốc gia theo đạo Tin Lành, mà nhà thờ lớn St Peter cũng là một nhà thờ Thiên Chúa truyền thống.
C đã đến đây một lần, dùng thẻ tín dụng của mình quyên tặng 2700 bảng Anh cho nhà thờ.
Theo những gì Diệp Vũ Chân hiểu về C, y nào phải một tín đồ có hứng thú với tôn giáo lạc hậu. Nhanh chóng, anh dùng bút chì khoanh tròn một vòng tại cái tên St Peter và con số 2700.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]