Chương trước
Chương sau
Người của Lâm Long động tác rất mau lẹ, không lâu sau đã mang đến chín bàn bài ở nhiều góc khác trên du thuyền gom đến. Lâm Long xua xua nòng súng bảo “Nhanh ngồi vào bàn đi, thưa các quý ngài!”

Diệp Vũ Chân trầm giọng “Lâm Long, anh sẽ phải trả giá vì những chuyện đã gây ra ngày hôm nay.”

Lâm Long không đoái hoài đến lời cảnh báo của Diệp Vũ Chân, nói lại “Anh giận đấy à, Vũ Chân? Anh làm tôi như thế trong phòng thẩm vấn khiến tôi mất mặt xấu hổ lắm chứ… Tôi cũng tức giận vậy thôi.” Hắn quay lại mỉm cười “Con người của tôi, là có nợ phải trả đủ.”

Tất cả người trong sảnh bị họng súng đen ngòm áp chế đều phải ngồi xuống. William giữ nguyên nét mặt cũng ngồi vào một bàn bài gần đó.

Andrew cười khẽ “Tốt quá rồi, cảnh sát, ngươi xem, chỗ chín bàn bài đều đầy hết luôn.”

Lâm Long dùng một loại ánh mắt thâm hiểm quan sát Andrew, rồi thì vui vẻ nói “Không sao, ở đây chẳng phải có sẵn một bàn nữa đó ư?”

Andrew ho khụ “Lẽ nào anh cảnh sát cũng muốn làm ván với ta?”

“Tất nhiên không phải ta!” Lâm Long mỉm cười “Nhưng mà ngươi không cần lo lắng, tự nhiên sẽ có người chơi với ngươi thôi!” Hắn đột nhiên xoay sang dùng súng chĩa vào Tăng Vũ Sâm “Tăng Vũ Sâm, ta xem tài liệu nói ngươi là kẻ chơi bài rất được, ta lại chưa được gặp bao giờ, hôm nay hãnh diện để bọn ta mở mang kiến thức chút đi!”

Tăng Vũ Sâm uể oải thở dài, cười nhẹ ngồi xuống bàn bài. Lâm Long hất đầu nhắc nhở Andrew. Andrew hơi động mắt, nhìn như bất đắc dĩ phải ngồi vào theo.

Tăng Vũ Sâm tùy tay chia bài cho Andrew, cười nói “Từ vụ kim cương bốn mươi triệu ngài đều thua ta, ta thật sự rất hoài niệm giờ phút được chơi bài với ngài!”

“Đừng đắc ý quá, lộc vào tay ai còn chưa định được đâu!” Andrew thuận tay nhận bài từ y, oán hận đáp trả.

Mười nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ bị áp tới mỗi bàn. Khóe miệng Lâm Long hơi giương, ra vẻ đạo mạo hô “Bắt đầu đi, các quý ngài.”

“Ta cho mỗi người các ngươi ba jeton, có nghĩa là các ngươi có ít nhất ba cơ hội! Nếu xui xẻo

thua cả ba lần, người của ta sẽ đưa người đối diện các ngươi một khẩu súng, bên trong chỉ có một viên đạn. Hắn có thể xử lý ngươi xong là có thể đi khỏi đây!”

Mọi người đều im thít nghe điều kiện sống còn của chính mình.

Trong đại sảnh bắt đầu nghiêm túc xòe bài. Các đại ca hắc đạo không thể không khởi động ván bài đi kèm với sinh mệnh bản thân, còn Lâm Long đứng một bên như đang xem kịch vui, đảo mắt qua từng người, ngẫu nhiên hắn cũng lấy ánh mắt miết đi miết lại gương mặt Diệp Vũ Chân đang bình tĩnh ngồi bên cạnh bàn bài của Tăng Vũ Sâm và Andrew.

Mọi người đều cẩn thận tính toán nước bài của đối phương, cân nhắc lợi hại. Đột nhiên không gian vang một tiếng súng chấn kinh tất cả. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên người Pháp bắn chết một ông già quốc tịch Anh gục trên mặt bàn, sau đó vứt lại khẩu súng như thể nó bốc ra lửa đốt bỏng tay.

Lâm Long mỉm cười hất tay, người đàn ông trung niên tái nhợt cả mặt mày nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

Thi thể của lão già tóc bạc đầm đìa máu cứ thế ở nguyên đó, như nhắc nhở tất cả hiện thực đang vô cùng chân thật.

Mặc dù các thủ lĩnh hắc đạo đã quen nhìn những màn máu tanh, coi tính mạng kẻ khác là chuyện vặt, nhưng đến khi đối mặt với sinh tử tồn vong của chính mình đều không khỏi toát mồ hôi, trong lòng nảy một ít rất nhỏ run sợ.

Mặt của Diệp Vũ Tâm càng ngày càng trắng. Hắn đứng bật dậy, bởi quá mức kinh hoàng làm lộn cả cái bàn. Hắn lắp bắp nói với khuôn mặt tĩnh như nước của Lâm Long “Ta, ta không muốn chơi nữa!”

Lâm Long tiến đến trước mặt hắn, quan sát nửa ngày mới nói “Ai nói ngươi không muốn chơi là có thể không chơi?”

Sắc mặt Diệp Vũ Tâm cực kỳ khó coi, cà lăm trong miệng “Ngươi, ngươi không có nói… sẽ, sẽ chết như vậy!” Hắn thình lình quát tướng lên với Lâm Long “Ta mặc kệ!”

Lâm Long cười lạnh một tiếng “Ngươi không muốn sống như chó ở cái xóm nghèo đó, muốn hô mưa gọi gió được như anh trai ngươi, sự thật lại chứng minh ngươi vẫn chỉ là thứ tạp chủng do một con điếm sinh ra.”

Diệp Vũ Tâm nâng tay cho Lâm Long một đánh. Âm thanh giòn vang làm cho mí mắt mọi người đều kìm lòng không được mà giật mạnh.

Lâm Long dí súng vào giữa trán hắn, giận điên lên nói “Tao nói cho mày hay, nếu không chơi, tao bắt mày để mạng lại ngay tức khắc.”

“Để tôi chơi thay nó!” Ở bên cạnh Lâm Long, Diệp Vũ Chân nhạt nhẽo lên tiếng.

Lâm Long nhìn lướt qua trên bàn Diệp Vũ Tâm chỉ còn lại một jeton, hinh hích cười hai tiếng “Diệp Vũ Chân, con người tôi cực kỳ tuân thủ quy tắc trò chơi. Nếu anh chơi sẽ phải đúng luật, tôi giờ còn chưa muốn anh chết. Anh đừng sốt ruột quá thế!”

Diệp Vũ Tâm thở phì phò, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn méo xẹo không ra hình thù gì nữa. Hắn hét lớn “Anh đừng có bày ra cái tác phong người thừa kế chính thống đáng tởm đó nữa. Tôi chẳng mượn anh đến thương hại.”

Diệp Vũ Chân kéo ghế ra ngồi xuống, tỉnh bơ nói “Nếu cậu biết tôi là chính thống, cần gì phải sốt ruột đi gánh vác vận mệnh cho tôi cơ chứ?”

Anh thảng cười với Diệp Vũ Tâm, quay đầu lại thở dài một hơi, dường như thấp thoáng nét ưu thương loãng nhạt không lộ dấu vết “Chờ tới khi tôi chết rồi, cậu vẫn có cơ hội lựa chọn xem còn muốn ngồi vào vị trí của tôi không được mà.”

Lâm Long giận dữ đẩy mạnh Diệp Vũ Tâm gần như sắp khóc ra, thở phì phì đi sang bàn của Tăng

Vũ Sâm và Andrew, lại tréo ngoe phát hiện trên bàn mỗi bên vẫn còn nguyên ba jeton.

“Sao lại thế này?” Vẻ mặt Lâm Long sầm xuống, hỏi.

Andrew bất đắc dĩ lùa hai bàn tay vào nhau “Ván đầu ta thắng, ván sau hay hơn nó lại may mắn thắng, rồi ta lại thắng ván tiếp hay hơn nữa, đáng tiếc ván hay nhất lại đến lượt nó thắng, đâm ra…”

Lâm Long nghiêm mặt lạnh lẽo nhìn trân trân Tăng Vũ Sâm với Andrew một hồi lâu, tới tận khi cả hai đều thấy lạnh toát sống lưng, hắn mới cười lạnh mà gằn “Hai chúng mày đang giỡn mặt với tao phải không?”

Cả Tăng Vũ Sâm lẫn Andrew cùng khiêm nhường kêu lên “Nào dám!”

Đúng lúc ấy, trong đại sảnh có lác đác vài tiếng súng vang, lại thêm mấy bàn phân định thắng bại xong rồi. Như vậy là ngoài bàn của Diệp Vũ Chân, Andrew và William, chỉ còn lại một bàn cuối.

Nét mặt Lâm Long không gợn thay đổi vẫy hai tên lính đánh thuê đến, chỉ vào Tăng Vũ Sâm và Andrew, cười lạnh bảo “Hai thằng này trong hai mươi phút nữa mà không phân xong thắng bại, giết luôn cả hai cho tao.”

Andrew cười khổ “Ai vừa mới nãy còn nói tuân thủ quy tắc ấy nhỉ?”

Tăng Vũ Sâm thở dài sườn sượt a dua “Chắc chắn không phải chúng ta rồi.”

Nguyên bản Lâm Long vốn đã bị chuyện của Diệp Vũ Chân mà điên tiết, hiện tại lại tăng đến cực điểm không thể áp chế được. Hắn vung tay hất cái ghế bên cạnh văng xuống đất “Hai đứa chúng mày đừng có mà vênh váo quá. Nên nhớ tao vẫn còn để chúng mày tiếp tục chơi đã là tuân thủ quy tắc trò chơi lắm rồi.”

Ước chừng không quá mười phút, bàn của Diệp Vũ Chân vang tiếng súng. Diệp Vũ Chân thắng. Đồng thời lúc ấy cơ hồ không sai biệt là mấy, bên bàn William cũng có tiếng súng, William thắng.

Ngay sau đó kẻ thua cuộc của một bàn khác rú lên thảm thiết, điên cuồng chạy ra cửa đại sảnh, lại bị nhóm lính đánh thuê áp tải trở về, bên thắng không thể không run rẩy giơ tay tiễn kẻ này đến cuối đường đời.

Có thể cuộc đời đã giết vô số kẻ thù, hoặc nuôi mộng xử lý các thủ lĩnh hắc đạo, thâu tóm địa bàn, nhưng đến giờ phút này cũng không thể tránh khỏi nỗi sợ khôn lường.

“Chúc mừng ngươi!” Lâm Long nhìn sang William, như cười như không, nói.

William cũng cười méo mó lại với Lâm Long, bảo “Cám ơn cảnh sát, giờ thì ta có thể lên trực thăng riêng của ta rời khỏi đây được rồi chứ?”

“Go!” Lâm Long động động đầu, mỉm cười “Dù sao mười phút nữa cũng xong rồi. Nếu ngươi không muốn đi thuyền này để về thì xin cứ tự nhiên.”

“Ta có thể nghe ông Andrew đây nói nốt hai câu di ngôn được không?” William khách sáo hỏi. Hắn vuốt lại mái tóc vàng bị rối xù, đến gần Andrew “Thế bài sao rồi?”

Andrew nhìn hờ qua số jeton chỉ còn có hai cái trơ trọi, cụp mi nhăn mày bảo “So far so good!” William nhướng mắt “Cho đến bây giờ ông vẫn không hối hận?”

“Hối hận cái gì?” Andrew than vãn quan sát bài trong tay.

“Hối hận ông không nên thích Diệp Vũ Chân!” Nét cười thanh tú trên gương mặt William hóa thành lạnh lẽo “Hắn chỉ biết mang đến cho ông muôn vàn phiền phức.”

Andrew lắc đầu quầy quậy, còn quay lại trả lời nghiêm túc với William “Ta yêu Diệp Vũ Chân, mãi mãi…” Tay gã phóng ra phía trước thể hiện một đường thẳng tắp, mỉm cười “Sẽ không hối hận!”

Lâm Long hừ lạnh một tiếng.

William thì xanh mặt lại “Được lắm, ta đây sẽ nhớ đến ông thật bình thản mà đối diện với cái giá phải trả!” Nói xong liền không thèm ngoái đầu lại lần nào nữa mà đi khỏi đại sảnh.

Tăng Vũ Sâm nhìn nhìn bài trên tay mình, buột miệng “Thật hay giả?” “Thật giả cái gì?”

“Ngài thích thiếu gia Diệp?” Khuôn mặt Tăng Vũ Sâm hé ra sau hàng bài lộ nụ cười tươi tắn.

“Cũng giống như hắn thích mày thôi!” Andrew búng tay tách một cái, gọi một nhân viên phục vụ đến.

Lâm Long cả giận rít “Sắp hết thời gian rồi, mày còn định nhờn gì nữa?” Andrew bất đắc dĩ bảo “Một ly rượu Sherry cho ta chắc vẫn có thể chứ?”

Lâm Long giận dữ cười lại “Vậy cho mày coi như một ly rượu tiễn biệt cũng được.”

Andrew dỏng tai nghe âm thanh trực thanh bên ngoài lướt đi rồi, mới há mồm thưởng một ngụm rượu vàng óng ánh, cười với Lâm Long “Nếu tao mà là mày, tao sẽ không thả thằng đó đi!” Gã còn nghiêm trọng nói “Mọi kẻ mà tao quen, hầu hết đều là bọn điên, mà William thì lại là cực phẩm trong số lũ điên đó.”

Lâm Long từ tốn rút súng ra, mỉm cười “Đến giờ rồi, để lại tên William cực phẩm giữa một lũ điên sẽ làm tao nhức đầu lắm, cảm ơn mày đã nhắc nhở, tao sẽ ghi lòng tạc dạ.”

Nòng súng lạnh như băng đặt tại trên đầu Andrew. Gã lại cười khẽ một tiếng.

Lâm Long thật không tưởng là gã còn cười được, không khỏi gằm ghè “Chết tới nơi rồi mà còn có thể cười, Diệp Vũ Chân ưng mày thật không nhầm đấy.”

“Nhưng mày thì nhầm, với Vũ Chân.” Andrew cười nói.

Lời nói của gã vừa dứt, chỉ nghe Diệp Vũ Chân ở phía sau Lâm Long lạnh lùng lên tiếng “Không được động đậy. Anh nên biết tôi là một thiện xạ. Khoảng cách gần như này mà tôi trượt mục tiêu thì chỉ có thể là mơ.”

Lâm Long cười lạnh “Súng trong tay anh bất quá cũng chỉ là súng anh vừa giết đối thủ, bên trong chỉ có một viên đạn, anh đã sử dụng rồi. Giờ cầm súng hết đạn lại nghĩ sẽ làm tôi sợ ư?”

Andrew lấy làm buồn cười “Chẳng lẽ mày không biết trên dây chuyền của hắn có khảm một viên đạn?”

Lâm Long thấy Andrew đang gặp nguy mà vẫn cứ ung dung, lại trông vẻ buồn cười không xê lệch của Tăng Vũ Sâm, trán đã không khỏi ứa mồ hôi, gằn khẽ “Diệp Vũ Chân, anh thật muốn vì con chuột cống này mà giết tôi sao?”

Diệp Vũ Chân ở sau hắn thờ ơ đáp “Anh nhìn ai cũng thấy họ giống con chuột. Ấy là bởi anh mới chính là con chuột sống nguyên, chui rúc trong cống ngầm, một con chuột so với ai cũng ghê tởm hơn gấp bội.”

Lâm Long cắn chặt khớp hàm, khuôn mặt anh tuấn bởi cố nén tâm tư bùng nổ mà trở nên cứng ngắc. Andrew ở bên cạnh còn thêm dầu vào lửa “Vui thật, xem ra tao còn phải nhắc nhở mày thêm nhiều

lắm. Một, tao sẽ không bao giờ để cho một tay thiện xạ có cơ hội được rờ vào khẩu súng, dù chỉ một viên đạn thôi cũng đã đủ dùng rồi, hai, tao cũng sẽ không đấu võ mồm với Diệp Vũ Chân, bởi vì thế chỉ tổ càng khiến tao có vẻ vô giáo dục thêm thôi…”

Gã nói xong thì cười hì hì gỡ súng trong tay Lâm Long ra.

Diệp Vũ Chân và Andrew cùng áp Lâm Long chậm rãi đi ra ngoài đại sảnh. Diệp Vũ Chân lia mắt nhanh qua Diệp Vũ Tâm vẫn còn đứng ở một bên, gọi “Vũ Tâm, đi!”

Diệp Vũ Tâm lưỡng lự không lên tiếng. Đoàn người còn chưa đi tới cửa đã bị áp suất một trận nổ thật lớn đánh bay trở về.

Du thuyền bắt đầu không ngừng phát nổ dữ dội, mỗi một lần ầm nổ đều cuốn các bộ phận cơ thể người bay múa trên không trung, máu tươi xung quanh phun ồ ạt, lửa bén, bùng lên hừng hực, thiêu đốt mọi thứ đang tồn tại, vô phương dập tắt.

Súng mà Andrew cầm bị văng ra, Lâm Long liền lộn một vòng nhặt lên, nhắm ngay Andrew, nhưng liên tiếp áp suất hết đợt nổ này lại đến đợt nổ khác chấn động chiếc thuyền chao đảo không ngừng.

“Cảnh sát ơi, cho dù chúng ta có thâm cừu đại hận đến đâu, trước mắt vẫn phải hợp tác với nhau thoát thân đi đã.” Andrew cười khổ.

Lâm Long mặt hầm hầm nghĩ một lúc, mới oán hận thu súng về.

Diệp Vũ Chân gắt gao kéo Diệp Vũ Tâm nằm sụp xuống, chờ tiếng nổ mạnh tạm thưa, khói bơn bớt hơn mới trấn tĩnh lại, rồi lôi hắn xông ra ngoài. Bọn Andrew cũng chạy theo sát đằng sau.

Cả du thuyền gần như đã bị nổ cho tan tành không ra cái dạng gì, người trên boong tàu đều bị thổi bay, không chết vì nổ cũng bị rơi xuống biển mà chết.

Mà gian nan nhất là máy báo Interpol cũng vì áp lực nổ mà mắt tăm mất tích luôn, Tăng Vũ Sâm không khỏi thở dài thườn thượt.

Miệng y còn chưa thở ra xong, từ lòng bàn chân lại truyền đến chấn động, chỉ nghe Andrew rống

“Mau nhảy xuống biển đi!”

Năm người nghe thế liền phóng đến lan can phi mình xuống lòng biển, lại nghe một trận nổ mạnh to đến kinh khủng, khối giữa du thuyền kia rốt cuộc cũng phát bung trong lòng lửa đỏ, ngập ngụa đất trời.

Cả một chiếc du thuyền phút chốc trở thành những mảnh lớn nổi lềnh bềnh khắp một vùng biển. Andrew trồi lên, thở dữ dội, đột nhiên lớn tiếng kêu lên “Diệp Vũ Chân, Diệp Vũ Chân!”

“Đây!” Diệp Vũ Chân ôm theo Diệp Vũ Tâm cũng trồi lên khỏi mặt nước, cáu gắt đáp lời. Khuôn mặt Diệp Vũ Tâm tái nhợt, nhìn qua tựa hồ bị sặc khói mà hôn mê.

Tiếp sau đó là Lâm Long, Tăng Vũ Sâm cũng trồi lên. Tăng Vũ Sâm ho sặc sụa, bảo “Andrew, chỗ này cách đảo gần nhất thuộc quần đảo Faroe có xa lắm không?”

“Chắc khoảng mấy trăm hải lý!” Andrew chán chường hồi tưởng.

Sắc mặt ai nấy cũng đều trở nên ảm đạm. Tăng Vũ Sâm bèn quay quắt “Cứ tìm tạm tấm ván gỗ nào đi đã!”

Diệp Vũ Chân cùng Tăng Vũ Sâm vơ được một tấm gỗ lớn na ná sàn thuyền, hợp lực đỡ Diệp Vũ

Tâm nằm lên trên, sau đó hai người mỗi người bám vào một bên.

Andrew muốn qua đó, nhưng rõ ràng lại hết chỗ mất rồi, cho nên đành chen chúc trên một cái sống thuyền cùng với Lâm Long.

Một tên lưu manh theo chủ nghĩa thực dụng như Andrew có thể nói là kỳ phùng địch thủ, nhất thời Lâm Long chưa tìm thấy biện pháp nào để đối phó gã cả, bèn cười lạnh “Hy vọng là lũ thuộc hạ tép riu của mày có thể tìm thấy chỗ này nhanh nhanh một tí.”

Vừa nói xong, hắn đảo mắt một chút nhìn đống hỗn độn trên biển này, nhớ ra chiếc du thuyền sớm đã bị nhóm lính đánh thuê của hắn sửa đổi lộ trình nhằm thoát khỏi sự truy tung bọn thủ hạ của Andrew. Bây giờ mà bắt bọn chúng nhanh chóng tìm được năm người bèo bọt nổi lơ lửng giữa mặt biển như này, thật cũng không phải là chuyện dễ dàng gì đâu.

Lâm Long thấy mồm miệng đắng ngắt hẳn, rất có cảm giác thằng câm ăn phải cái cay đắng của hoàng liên (1).

Năm người cứ như vậy bất đắc dĩ lênh đênh trên sóng nước, đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ồ ồ xoắn nước của động cơ trực thăng, khí cuộn khiến cho nước biển gợn sóng cả một mảng. Cả năm đều thấy phấn chấn hẳn. Andrew ngẩng đầu, bắt gặp William đang ngồi ở cửa trực thăng, trong tay cầm loa điện tử.

“Chúng ta ở đây này!” Andrew mừng quá đỗi liên tục vẫy cánh tay mình.

“Nếu tao là mày, tao sẽ không kích động như vậy.” Lâm Long lạnh lùng gằn ra. “Ê, em yêu, lâu quá không gặp! Thật sự là muốn chết ta!”

Andrew lớn tiếng gào thét vào không trung, sau đó cười tủm tỉm nhỏ giọng bảo “Có hy vọng vẫn khá hơn so với không có hy vọng chứ. Cho dù kẻ đến là thằng ngốc cũng tốt hơn là không có ai đến.”

“Không chỉ là thằng điên, hắn còn là một thằng điên cực phẩm.” Lâm Long tà tà cười “Chứ không thì làm gì có đứa nào nổ tan tành một cái du thuyền xong như vậy còn có thể quay lại để nhìn xem.”

“Cuối cùng thì mày cũng chịu hiểu William. Hắn sẽ cảm động lắm đấy.” Andrew phì cười.

“Mày đã sớm biết rồi?” Lâm Long hơi ngạc nhiên hỏi lại.

Andrew chỉ nhún vai “Tao chỉ biết hắn nhất định sẽ nổi điên, nhưng không biết hắn sẽ nổi điên kiểu gì.” Gã cười cười “Dù sao thì lúc hắn đi, tao đã thờ ơ, lúc ấy tao gần như sắp ngủm rồi, cần gì phải để ý nữa.”

Lâm Long nghẹn lời, rốt cuộc quyết định không đối đáp với Andrew nữa.

Mà William sau hồi lâu chăm chú nhìn Andrew cuối cùng cũng mở miệng. Hắn nói “Thưa ông

Andrew cao quý, có thích không?”

“Tạm được.” Andrew cười toe toét “Ít nhất cũng đủ kích thích. Nếu có thể cùng cậu về cái nơi nho nhỏ của cậu đoàn tụ thì hoàn mỹ luôn.”

“Vấn đề vừa rồi, ông có đáp án mới chứ?” William tay cầm loa, nói chuyện từ tốn, trong khi

Andrew đã khản cả cổ.

“A?” Andrew lấy làm khó hiểu.

“Hừ!” William cười gằn “Là cái vấn đề ông có hối hận đã thích Diệp Vũ Chân không ấy.”

Andrew bật cười ha ha “Nói cho cậu nghe này, cục cưng William ạ. Cậu biết điều mà ta không muốn làm nhất chính là lừa dối cậu mà.”

Lâm Long giận dữ bảo “Mày làm sao lừa nổi hắn, con mẹ mày, còn giả vờ thắm thiết nỗi gì.” William thật giống như hài lòng với đáp án này, lạnh lùng nói ra “Chấp nhận câu trả lời!” Hắn

rướn người đẩy thang dây xuống, phía cuối sợi thang đong đưa cả một khẩu súng, rồi tuyên bố “Có điều, ta cũng nói cho ông, ta còn một yêu cầu. Nếu ông làm ta vui vẻ được, ta sẽ đưa các ông đi ngay!”

“Nguyện ý cống hiến sức lực!” Andrew hô lớn.

“Bắn chết Diệp Vũ Chân đi. Dạo này không có chuyện gì có thể làm ta vui hơn chuyện giết được hắn. Giết hắn đi, ta sẽ đưa ông về nhà.”

Lâm Long thiếu chút nữa cắn phải lưỡi. Hắn nhịn không được cũng lớn tiếng hét “Nếu mày cho rằng cái đáp án gã ta thích Diệp Vũ Chân làm mày hài lòng, rồi lại muốn giết anh ta, thế là ý gì?”

William hừ một tiếng, tỉnh queo trả lời “Thích là một chuyện, còn tính mạng lại là một chuyện khác. Trong hắc đạo không có gì quan trọng hơn mạng của mình. Mạng mình còn chưa lo xong thì còn đòi thích ai?”

“Hắn nói đúng chân lý đó! Trong giới hắc đạo, không gì quan trọng hơn chính bản thân mình!” Andrew nhìn thoáng qua Diệp Vũ Chân, cười nói “William, nói đến ích lợi, Diệp Vũ Chân chính xác có thể đưa ta trở thành Giáo hoàng hắc đạo châu Âu, này đối với cậu cũng có lợi to lắm. Chẳng lẽ cậu vẫn cứ lo lắng ư?”

William cười lạnh, bình thản đáp “Diệp Vũ Chân cũng không phải người độc nhất vô nhị. Ta thấy vị cảnh sát cạnh ông khá đấy, còn hơn Diệp Vũ Chân. Hắn hợp khẩu vị ta hơn.”

Lâm Long nghe xong, mới giữa yên lặng chìm nổi mà hồi phục tinh thần trở lại. Hắn tựa hồ nghĩ thông suốt ra được điều gì đó.

Trước nay hắn nghĩ mình chẳng kiêng nể thứ gì, tới hôm nay đụng phải nhóm người này mới biết được cái gọi là cuồng điên thật sự. Hắn cười cười “Mày cũng tinh mắt lắm.”

“Miễn khách sáo đi!” William phán “Tóm lại các ngươi ai giết Diệp Vũ Chân, ta sẽ cho lên máy bay. Tính nhẫn nại của ta có giới hạn.”

Lâm Long cười mà như không cười gỡ súng xuống, quăng cho Andrew “Đến đi! Mày xuống tay là thích hợp nhất đấy.”

Andrew cau mày nhìn khẩu súng cả buổi, mới hung ác bật cười “Có một người còn thích hợp hơn cả tao cơ!” Gã xoay sang thảy súng qua bên Tăng Vũ Sâm.

Tăng Vũ Sâm không có nhận lấy súng. Khẩu súng trôi tới miếng gỗ sàn thuyền. Y cười bảo “Ngài biết là ta cũng sẽ không làm vậy đâu mà!”

Suốt nãy giờ Diệp Vũ Chân vẫn không biểu cảm, bây giờ bất chợt mang một vẻ cười lạnh, giận dữ nói “Mẹ nó, đừng có giả vờ giả vịt một lũ với nhau nữa. Muốn ra tay thì tới luôn đi!”

“Luyến tiếc lắm!” Lâm Long thở dài “Cả đời này ta chưa từng xem nhiều tài liệu của ai nhiều như vậy, hiểu ai sâu như vậy.”

Andrew cũng rất nghiêm túc mà gật gù “Luyến tiếc lắm! Cả đời ta chưa từng cùng ai lên giường nhiều như vậy, hơn thế lại còn muốn được làm hắn nhiều như vậy.”

Lời của gã còn chưa kịp khiến ai phản ứng, Diệp Vũ Tâm vốn đang nằm trên sàn thuyền bất thình lình vớt súng lên, nhắm ngay Diệp Vũ Chân.

Lâm Long không khỏi đanh mặt lại. Andrew thì rít ra chửi một tiếng “Shit!”

Diệp Vũ Chân không có biểu cảm lớn như những người khác, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng Diệp Vũ

Tâm.

Chỉ nghe giọng Diệp Vũ Tâm đầy ắp run sợ “Tôi thật sự căm ghét anh. Anh chèn ép tôi tới mức không sao thở nổi, chèn ép tôi đến mức vô pháp hô hấp. Chỉ cần anh chết đi, tôi sẽ có thể thở lại được.”

“Nổ súng đi!” Diệp Vũ Chân lạnh lùng phun ra.

“Mẹ mày, mày cứ thử bắn xem, tao cho cả nhà mày sống không nổi tới ngày mai đâu!” Andrew tàn bạo gào lên.

Tăng Vũ Sâm bản chất khoái đùa dai nhịn không được muốn nhắc Andrew, rằng Diệp Vũ Chân chính là “cả nhà” của Diệp Vũ Tâm. Mỗi tội tình hình trước mắt đây quả thật nguy kịch quá, lời đến miệng định ra cũng đành phải nuốt xuống trở lại.

“Tôi hiểu. Cậu có thể đến ngày hôm nay, chính là hơn ai hết cậu biết nguyên tắc để sinh tồn là như nào!” Diệp Vũ Chân bình thản nói.

Đôi mắt Diệp Vũ Tâm đỏ ngầu, hắn hét toáng “Anh đừng tưởng thế sẽ làm tôi mềm lòng!”

Chưa nói dứt câu, Diệp Vũ Chân bỗng khống chế cổ tay hắn. Súng vang. Trước sự khiếp sợ của mọi người, làn nước trước ngực Diệp Vũ Chân nổi lên một mảng đỏ sẫm.

“Mẹ nhà nó!” Andrew buông luôn cái sống thuyền ra, bì bõm bơi đến ngay chỗ Diệp Vũ Chân. Lâm Long khe khẽ cười. Tiếng cười kia thật không biết là cười hay khóc.

“Anh, anh ơi!” Diệp Vũ Tâm bừng tỉnh trong kinh hãi, tay hắn tuột xuống, khẩu súng chìm vào trong lòng biển thăm thẳm.

“Xuống dưới, đỡ anh ấy lên!” Vừa nâng Diệp Vũ Chân vừa gục xuống dưới, Tăng Vũ Sâm hướng về phía Diệp Vũ Tâm mà quát.

Diệp Vũ Tâm run run nhảy xuống biển, cùng Tăng Vũ Sâm đưa Diệp Vũ Chân nằm lên ván gỗ. Andrew vừa lội tới liền vươn tay bóp lấy gáy Diệp Vũ Tâm. Cánh tay cứng như sắt thép của gã

lập tức khiến cho Diệp Vũ Tâm bị một dòng điện mạnh chạy rần rật dọc sống lưng.

“Thả nó ra!” Diệp Vũ Chân lạnh lùng ra lệnh. Tầm mắt của anh cùng giao với Andrew, nhìn nhau thật lâu sau, Andrew mới không cam lòng nhưng vẫn phải buông tha Diệp Vũ Tâm suýt thì bị bóp chết.

William vỗ tay bốp bốp, cười vang “Hay lắm. Tuy nội dung vở kịch hơi khác so với những gì ta nghĩ, nhưng mà thôi mới lạ thế cũng được… Nào lên thôi, nên nhớ… cá mập ở đây hơi bị nhiều đấy.”

Lâm Long nhìn lướt qua Diệp Vũ Chân, rồi động tác nhanh nhẹn trèo lên thang đầu tiên.

Tăng Vũ Sâm gãi gãi lông mi “An Lâm còn đang chờ tôi về ăn cơm tối. Anh còn chuyện gì muốn tôi làm cho không?”

Diệp Vũ Chân gắng gượng lấy tay chỉ vào Diệp Vũ Tâm một bên gần như phát khóc “Đưa nó đi cùng!”

Tăng Vũ Sâm gật đầu, một phen kéo Diệp Vũ Tâm đang hồn phách thất lạc bơi về phía chiếc thang dây.

Chờ đến khi cả hai bọn y đã lên trực thăng xong rồi, Diệp Vũ Chân mới lạnh lẽo hỏi “Ngươi sao còn chưa cút đi!”

“Đi đâu cơ chứ?” Andrew cười cười hỏi lại.

“Hừm, khỏi cần giả vờ cao thượng.” Diệp Vũ Chân ôm lấy vết thương, thở mạnh bảo “Chúng ta chẳng qua chỉ lợi dụng nhau thôi. Kim cương bốn mươi triệu giờ không còn là chuyện quan trọng nữa rôi.”

“Ông rốt cuộc có đi hay không?” William la lớn tiếng vào loa “Đây là cơ hội cuối cùng của ông đó!”

“Cậu cứ thoải mái tí đi, ta còn muốn chơi bời một lát nữa!” Andrew cười hét lại “Chơi đủ rồi, ta sẽ tự về, hy vọng cậu đừng có nhớ ta quá!”

Khuôn mặt đẹp đẽ của William hé ra vẻ bị chọc giận phát điên rồi. Hắn hung tợn nhìn hai người phía dưới trong chốc lát, mới dữ dằn nói “Ok, nếu ông đã thích thành bữa tối cho cá mập như thế, vậy bái bai!”

Hắn dùng tay khum trước trán làm một cái kính lễ với Andrew “Ta sẽ rất nhớ ông đó, tình yêu ạ, nhất là khi thấy hài cốt của ông.”

“Yên tâm đi!” Andrew cười hố hố “Cá mập mà gặp ta thì chả biết ai là bữa tối của ai đâu.”

“Đi!” William hung hăng gầm lên ra lệnh. Trực thăng trên đầu hai người tức khắc đổi phương, bay về một hướng xa xa dần.

William ngồi khoanh tay ở đằng trước. Lâm Long vắt vắt nước trên áo mình, mặt không chút thay đổi. Diệp Vũ Tâm thì run run co quắp một bên, chốc chốc lại giật mình. Trong khi đó Tăng Vũ Sâm lại nhàn nhã huýt sáo, lia mắt đánh giá bốn phía, rồi cười cười “Ngắm biển rộng trên trực thăng đúng là có phong vị khác hẳn ngắm trên du thuyền thật.”

Lời này của y, chả ai thèm để ý đến, ngay cả William cũng không có một phân ý muốn hiểu nào. Tăng Vũ Sâm nhún vai, Lâm Long lại mở một cái chủ đề mới. Hắn hỏi “Mày rất thân quen với

Diệp Vũ Chân? Mày thực hiểu anh ta sao?”

“Khá thân quen thì là thật, nhưng tôi chưa bao giờ nói là tôi có hiểu thiếu gia Diệp cả.” Tăng Vũ

Sâm gãi gãi lông mi mà cười.

“Ờ đấy!” Lâm Long thở dài một hơi, từ tốn nói “Diệp Vũ Chân là một kẻ rất khó nắm bắt. Mỗi một lần mày nghĩ là đã hiểu anh ta rồi, nghĩ tiếp cận được anh ta rồi, nhưng khi mày đi qua đó, lại phát hiện anh ta chỉ là một cái bóng ảo ảnh.”

Tăng Vũ Sâm phơi ra cái mặt hiểu lắm nhìn hắn, rồi hòa nhã nói “Đừng có thử đi tìm hiểu quá sâu sắc một ai nếu người đó không muốn anh hiểu. Thiếu gia Diệp còn hơn cả thế. Anh ấy có một tầng xác ngoài cực kỳ cứng cáp. Trừ phi anh ấy tự nguyện mở nó ra với anh.”

“Xác ngoài cứng cáp?” Lâm Long thì thào nhắc lại.

“Có lẽ là để tự bảo vệ mình, nhưng bởi bảo vệ kỹ quá nên đồng thời cũng trở nên vô cùng áp lực. Kể cả anh ấy thoạt nhìn giống cái gì, cũng đều không phải bản chất thật của anh ấy.” Tăng Vũ Sâm cười bảo.

Lâm Long hơi kinh ngạc mà quay qua, nói “Nghe ra thì mày có vẻ hiểu anh ta lắm đấy.”

Tăng Vũ Sâm khẽ cúi, trầm tư trong chốc lát rồi nở nụ cười “Những gì tôi hiểu có khi chẳng phải chính bản thân anh ấy đâu…” Y chỉ nói một nửa rồi thôi. Thực ra y có nhiều chỗ tương tự Diệp Vũ Chân lắm, có lẽ đúng là bởi y hiểu con người mình, thế nên giờ mới có một chút hiểu đến Diệp Vũ Chân.

Lâm Long cũng không hỏi thêm, cách một lúc lâu sau, hắn nghiêng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua cổ tay y “Đồng hồ mày đẹp thật.”

Tăng Vũ Sâm quay sang, nhe răng cười nói “Hàng sencond-hand mua trên Ebay đó, dùng cũng còn

tốt.”

Lâm Long chẳng để ý, chỉ hời hợt bảo “Hy vọng là dùng được.”

“Là ngươi chọn chết ở đây, đến lúc đó đừng có ca cẩm.” Sau khi bóng dáng trực thăng hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn, Diệp Vũ Chân mất hết sức lực, nhắm nghiền lại hai con mắt.

Chú thích:

1. Câm mà ăn phải hoàng liên

Hoàng liên là tên một vị thuốc, có vị rất đắng. Kẻ bị câm mà ăn phải thì dù khổ sở vì vị đắng cũng không thể kêu la được, do đó “câm mà ăn phải hoàng liên” được hiểu là có khổ mà không thể nói ra.

Mà chú thích cái này có vẻ hơi thừa nhỉ ;_; cơ mà dù nó xuất hiện trong đam mỹ nhiều và cũng được chú thích nhiều rồi, nhưng tớ thấy các bạn ấy vẫn chỉ chú thích cái cây hoàng liên là gì thôi, nên tớ sợ vẫn có ai đó không hiểu câu này… ;_;

Nói chung câu này cũng phổ biến lắm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.