Chương trước
Chương sau
Edit: Nhược Lam

Beta: Fin

Thiên Tôn biến mất…

Biến mất ngay trong gió tuyết.

Lại nhắc đến một trăm loại cách thức mà Thiên Tôn dùng khi biến mất, xếp vị trí thứ nhất hẳn là gió tuyết đi.

Thời điểm đôi bên giao chiến, đột nhiên lại có một bên biến mất không thấy đâu, đây là loại tình huống gì vậy?

Ảo thuật? Tà thuật? Hay là Nhiếp Hồn Thuật?

Khả năng muốn lừa một cao thủ bình thường là chuyện rất dễ dàng, tuy nhiên ngay cả bốn người là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ cũng đồng thời đều bị gạt, điều này có thể sao?

Công Tôn đứng bên ngoài xem, vươn tay chỉ về hướng tuyết bay tán loạn phía trước sân tập võ, hỏi, “Cái này, thật sự là mất tích hả?”

Tiểu Lương Tử cũng vội vàng ngẩng mặt hỏi Yêu Trường Thiên, “Sư tổ, này có phải Nhiếp Hồn Thuật không ạ?”

Yêu Trường Thiên lắc đầu.

“Người trúng Nhiếp Hồn Thuật chỉ có thể đứng bất động một chỗ.” Vô Sa đại sư chỉ về bốn người đang đứng xoay quanh tại chỗ, “Trạng thái của bọn họ có giống đang bị trúng chiêu không?”

“Vậy… Là ảo thuật ư?” Tiểu Lương Tử lại hỏi, “Hay là… Tà thuật?”

“Dạng thuật nào cũng đều không phải.” Ân Hậu hơi ngẩng mặt lên, nhìn tuyết bay trên bầu trời trống không, “Lão Quỷ kia trong đầu chỉ có một sợi thần kinh, ngay cả đường còn nhớ không nổi thì mấy loại thuật kia làm sao nhớ rõ?”

“Vậy làm thế nào mà có thể biến mình trở nên không tồn tại được?” Trâu Lương khó hiểu.

“Là nội lực.” Trên khuôn mặt Vô Sa đại sư nở một nụ cười ôn hòa, “Thiên Tôn sẽ không dùng nhiều thủ đoạn như vậy, nguồn cơn sự tồn tại toàn bộ nội lực của y đều bắt đầu từ nội lực cường đại.”

“Nội lực…” Tiểu Lương Tử lẩm bẩm, “Nội lực con cũng có mà! Người luyện võ ai cũng có nội lực, nhưng nội lực dù có cao tới đâu cũng đâu thể đem chính mình biến thành tuyết được.”

“Đúng vậy nha.” Vô Sa đại sư gật đầu, xoa xoa đầu của Tiểu Lương Tử, “Nội lực giống như nước vậy, nếu luyện đến cực hạn có thể hóa thành băng tuyết, cũng có thể biến thành hư không… Có nội lực nghĩa là có hết thảy!”

Tiểu Lương Tử tuy rằng còn nhỏ nhưng thiên phú vô cùng tốt, hơn nữa thông thường nếu kết bạn với cao nhân sẽ như mưa dầm thấm đất, Công Tôn cũng từng giảng cho nhóc một vài đạo lý, bởi vậy liền cảm thấy lời nói của Vô Sa đại sư không có gì là lạ, thậm chí còn nghiêm túc mà nghiền ngẫm, võ học đến tột cùng là cái gì?

Mọi người Khai Phong đều đứng xem, riêng Liệt Tâm Dương đã muốn quỳ gối mà nhìn, hắn có cảm giác bạch y nhân kia chính là Tuyết yêu, bằng không sao có thể biến gió thành gió tuyết được?

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường còn có Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa lúc nhìn thấy Thiên Tôn đột nhiên biến mất, tất nhiên là lắp bắp kinh hãi.

Thế nhưng dù sao tiếp xúc cũng đã lâu nên vốn đều quen thuộc, huống hồ Bạch Ngọc Đường đối với sư phụ của hắn vô cùng thấu hiểu, hắn biết Thiên Tôn sẽ không dùng Nhiếp Hồn Thuật hay là Ảo thuật, nói cách khác thứ mà bọn họ nhìn thấy tuyệt đối không phải là ảo giác! Sư phụ của hắn đến cuối cùng là đã đi đâu rồi?

Triệu Phổ tinh thông Tà thuật, nội lực của Thiên Tôn vẫn còn ở xung quanh chưa tiêu tán hết, tuy rằng hoàn toàn phán đoán không ra phương hướng, nhưng lúc này khẳng định đã dùng thủ thuật gì đó để che mắt.

Cửu Vương gia là kẻ giỏi trong việc phân tích và bày bố nhân lực, chướng ngại lớn nhất lúc này chính là gió tuyết! Nếu có biện pháp tiêu trừ toàn bộ gió tuyết xung quanh thì thủ thuật che mắt này hẳn là hoàn toàn có thể phá giải.

Lâm Dạ Hỏa cũng cho rằng nhất định có thủ thuật che mắt ở đây, hắn có Liên Phật Tâm Kính, trong đó có một chiêu gọi là Phạm Thiên Nhãn, có thể nhìn thấu hết thảy Ảo thuật.

Hỏa Phượng đem tất cả nhãn lực ra để nhìn nhưng quét hết một vòng, bốn phía ngoại trừ gió tuyết, cái gì cũng không có!

Mắt thấy đã không thể là thật, như vậy trong năm giác quan, giác quan nào là có thể tin được?

Lâm Dạ Hỏa tĩnh tâm, nhắm lại hai mắt, dùng cảnh giới cao nhất của tĩnh tâm mà cảm nhận không khí xung quanh, mong tìm được một tia sơ hở.

Còn Triển Chiêu trong khoảnh khắc Thiên Tôn biến mất, lập tức liếc Bạch Ngọc Đường một cái… Từ trên vẻ mặt biến hóa vi diệu của hắn, Triển Chiêu liền đoán được Bạch Ngọc Đường cũng không biết sao Thiên Tôn có thể làm được như thế.

Triển Chiêu có chỗ khác với ba người kia – Y chính là cháu ngoại của Ân Hậu! So sánh với Vô Sa đại sư và Yêu Trường Thiên thì mối quan hệ giữa Ân Hậu và Thiên Tôn càng thêm mật thiết hơn, hai người này từ nhỏ lớn lên cùng nhau, võ công cũng là ngang bằng.

Triển Chiêu là đứa trẻ lanh lợi, trước khi động thủ, y thậm chí còn nảy ra một ý tưởng – Dùng công phu nào mới có thể khả thi một đấu một với Thiên Tôn? Dĩ nhiên là sử dụng võ công của Ân Hậu!

Vì sao hả? Lí do rất đơn giản, bởi vì bọn họ cả đời vừa là bạn tốt lại vừa là đối thủ, công phu nhất định tương khắc lẫn nhau! Cho nên nếu hỏi ai có năng lực khắc chế Thiên Tôn, vậy thì chỉ có thể là ông ngoại của y!

Cho nên, Triển Chiêu cố gắng tìm kiếm trong võ công của Ân Hậu một nước cờ có thể phá giải cục diện lúc này.

Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa cùng với Triệu Phổ đều mong muốn tìm ra phương pháp có thể nhìn thấu sơ hở của một chiêu Tuyết Trung Kính này của Thiên Tôn, cho nên liền bắt đầu thử nghiệm.

Mà lúc này chậm chạp không hề có phản ứng gì lại là Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia đứng bên trong gió tuyết, lúc này hắn sinh ra một loại cảm giác khác thường – Nơi này dường như không còn là thành Hỏa Luyện nữa, mà là đang ở đỉnh Thiên Sơn.

Phương thức tự hỏi của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa vặn tương phản.

Triển Chiêu muốn dựa vào cách thức khắc chế Thiên Tôn mà xuống tay, còn thứ Bạch Ngọc Đường nghĩ đến lại là mấy ngàn lần khiêu chiến trước đây! Đối chiến với sư phụ của hắn không nhất thiết phải đối chọi gay gắt… Nhớ tới đây, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ ra một phương pháp.

“Vì sao lại không nhúc nhích?” Công Tôn cảm thấy chờ như vậy thật sự rất gian nan, nhịn không được bèn hỏi.

“Hẳn là đang suy nghĩ cách đối phó.” Ân Hậu cười.

“Nhưng mà lựa chọn cuối cùng chắc cũng sẽ như nhau thôi.” Yêu Trường Thiên ngáp một cái, “Cũng chỉ là con nít, ngay từ lúc bắt đầu đã hấp tấp rồi.”

Âm cuối cùng trong lời nói của Yêu Trường Thiên vừa dứt, chỉ thấy bốn người đột nhiên “vụt” một tiếng rồi chia làm bốn tuyến, đi đến bốn phương khác nhau của sân tập võ.

Tiểu Lương Tử kích động, “Cùng lên!”

“Dựa vào tính cách của Nguyên soái.” Trâu Lương đại khái đoán được hành động của Triệu Phổ, “Nếu đã không được vậy thì đem khí lực ra so đi.”

Túc Thanh gật đầu, “Đường chủ ngốc nghếch nhà ta hẳn là cũng không nghĩ ra phương thức tiến công quá phức tạp đâu.”

Mọi người liếc nhau một cái, cho nên nói bốn người có cùng ý nghĩ ư?

Nói thì chậm nhưng sự việc lại diễn biến rất nhanh, chỉ thấy từ bốn phía ở xung quanh trung tâm đồng thời cùng chém ra binh khí, tuyết bay tán loạn trong nháy mắt bị nội lực chẻ ra…

Chợt nghe thấy nổ “Oanh” một tiếng, nội lực ở giữa của bốn người va vào nhau, bề mặt thổ nhưỡng bị đông lạnh nứt ra tạo thành bốn lỗ hổng thật dài, phía trung tâm vụ nổ xuất hiện một cái hố thật to… “Rầm” một cái, gió tuyết nhanh chóng tản ra.

Tiểu Tứ Tử bịt lại lỗ tai, Vô Sa đại sư lắc đầu, “Ai nha, quá thô bạo mà!”

“Thiên Tôn xuất hiện rồi!” Tiểu Lương Tử bỗng dưng vươn ra một ngón tay.

Thời điểm lúc gió tuyết tản bớt, thật sự hiện ra một bóng dáng màu trắng.

Trâu Lương cùng Túc Thanh vui vẻ… Thành công!

Yêu Trường Thiên cũng cười, “Quá ngây thơ.”

Thiên Tôn mới vừa xuất hiện, Triệu Phổ nhanh chóng dùng Tân Đình Hầu chém xuống…

Cửu Vương gia cũng không thèm khách khí với Thiên Tôn nữa, muốn đối phó với vị này đương nhiên phải dùng tới mười phần công lực, bằng không hắn quả thật đã bất kính với lão nhân gia rồi!

Một đao này của Triệu Phổ uy lực không hề nhỏ.

Khoảnh khắc Tân Đình Hầu đập bể mặt đất cũng là lúc cả sơn cốc đều rung chuyển.

Yêu Trường Thiên nhướng mày, “Ừm, nội lực có tiến bộ.”

Chỉ là một đao bá đạo này của Triệu Phổ cũng không có chém trúng Thiên Tôn… Nói một cách chính xác thì, Thiên Tôn vừa bị chém trúng kia lại một lần nữa theo gió mà bay đi hóa thành băng tuyết.

“Yêu quái nha!” Liệt Tâm Dương sợ tới mức dậm chân.

Triệu Phổ nhíu mày, chiêu này mất linh rồi!

Dường như là cùng lúc, Lâm Dạ Hỏa cảm giác được cách đó không xa gió đang biến đổi, cũng cơ hồ là cùng lúc, hắn và Triển Chiêu đồng thời vung kiếm, hai luồng kiếm quang giao nhau mà tới.

Ngay tại thời điểm gió và kiếm chạm vào nhau, Thiên Tôn lại một lần nữa hiện ra.

“Keng” một tiếng, hai đạo kiếm quang ở giữa không trung xuyên qua Thiên Tôn…

Thế nhưng vị Thiên Tôn kia… Vẫn như cũ chỉ là ảo ảnh do băng tuyết tạo thành mà thôi.

Mọi người tận mắt thấy y tách ra làm bốn, hóa thành băng tuyết, nương theo nội lực đang đảo quanh phía trên sân tập võ mà xoay quanh.

“Ai nha tà môn quá đi.” Tiểu Lương Tử dụi dụi mắt, “Loại công phu gì mà lại tà đến như vậy!”

Tiểu Tứ Tử lúc này đang ngồi ở trên vai Vô Sa đại sư, hai tay tựa vào cái đầu trơn nhẵn của ông, nâng cằm ngoẹo đầu, “Thiên Tôn rốt cuộc là đang ở đâu nha?”

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đang trong lúc nghi hoặc thì có cảm giác da đầu bỗng tê rần.

“Ui da…” Hai người đồng thời xoa gáy, có người túm tóc họ.

Lâm Dạ Hỏa và Triển Chiêu vội quay đầu lại, phía sau không có ai cả, chỉ có ở giữa không trung truyền tới tiếng cười của Thiên Tôn, “Đại ngu ngốc dạy dỗ tiểu ngu ngốc!”

Ngay cả gân xanh đằng sau gáy của Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa cũng nổi lên, “Quá chết tiệt!”

Công Tôn quan sát Ân Hậu và Vô Sa đại sư, chỉ thấy khóe miệng của hai người đều đang co giật.

Yêu Trường Thiên khoanh tay lắc đầu.

Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ mới vừa rồi đều đã thử thí nghiệm, thế nhưng kết quả vẫn chưa tìm được “thực thể” của Thiên Tôn đến tột cùng là đang ở đâu.

Còn lại Bạch Ngọc Đường vẫn chỉ đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Công Tôn nhíu mày hỏi ba người đám Ân Hậu, “Một trăm chiêu này phải đánh như thế nào? Mọi người đều tìm không thấy!”

“Đúng nha!” Tiểu Lương Tử cũng trở nên nóng này, ngẩng mặt nghiêm túc hỏi Yêu Trường Thiên, “Sư tổ, chiêu này làm sao mới có thể hóa giải?”

“Tuyết Trung Kính không phải là Ảo ảnh cũng chẳng phải là Tà thuật.” Yêu Trường Thiên giải thích, “Nói cách khác thì… Bóng hình vừa rồi kia, đích thực chính là Thiên Tôn.”

“Vậy tại sao lúc bị chém lại không thụ thương?” Tiểu Lương Tử suy nghĩ, vỗ tay một cái, hỏi, “Là tàn ảnh sao?”

“Tương tự vậy.” Ân Hậu nói, “Nếu không phải thủ đoạn lừa đảo đa dạng vậy thì chính là bản chất của võ công, thường chỉ vài giờ mà thôi.”

“Cùng loại ấy ạ?” Tiểu Tứ Tử tò mò.

“Nhanh! Chuẩn! Còn có, chắc!” Vô Sa đại sư nói, “Động tác của Thiên Tôn quá nhanh, cho nên chém không trúng, chỉ đơn giản vậy thôi!”

“Vậy nếu muốn chém trúng ông ấy thì phải nhanh hơn ông ấy sao?” Tiểu Lương Tử hỏi.

“Nguyên tắc thì đúng là thế, nhưng mà…” Vô Sa đại sư lắc đầu.

“Muốn nhanh hơn Thiên Tôn là điều không thể, dù sao nội lực cách nhau rất xa…” Yêu Trường Thiên nói, “Nếu muốn nghĩ ra biện pháp, trước tiên phải có một người thông suốt, người khác mới có thể phát hiện ra huyền bí ở trong đó!”

Nói xong, ba lão nhân cùng nhau nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

“Bạch Bạch từ nãy đến giờ không hề động đậy luôn.” Tiểu Tứ Tử nói.

“Dù sao vẫn còn trẻ…” Vô Sa đại sư lẩm bẩm, “Lúc này bắt nó phải thông suốt, e rằng có chút khó khăn.”

“Cũng không hẳn là như vậy đâu.” Yêu Trường Thiên nhíu mày, chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một lát, sau đó nở nụ cười, “Thật đúng là giống!”

Mọi người khó hiểu.

Bấy giờ, Triển Chiêu vươn tay vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường một chút.

Triển Chiêu phát hiện Bạch Ngọc Đường vẫn không cử động, thế nhưng trạng thái dường như có chỗ kỳ lạ… Bởi vì toàn bộ biểu tình nhìn như đang dại ra, cho nên nhịn không được mới tiến tới vỗ hắn một cái.

Khoảnh khắc Triển Chiêu vươn tay nắm lấy bả vai của Bạch Ngọc Đường thì đột nhiên…Bả vai của Bạch Ngọc Đường lún xuống một khối, tiếp đó toàn bộ thân hình vỡ ra, cùng với giống như Thiên Tôn lúc mới nãy, hóa thành gió tuyết… Theo gió tan biến.

Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ sửng sốt.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm bàn tay của mình, sau đó bừng tỉnh đại ngộ – Thì ra là thế!

“Ai nha! Cũng không thấy Bạch Bạch luôn!” Tiểu Tứ Tử chớp chớp đôi mắt to tròn hai cái.

Đồng thời liền thấy Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ cũng tan theo làn gió.

“Oa!” Liệt Tâm Dương kêu lên, “Chuyện gì đang xảy ra vậy!”

Tiểu Lương Tử há hốc miệng ngẩng mặt nhìn đám người Yêu Trường Thiên.

Ân Hậu khẽ cười, “Ngọc Đường cùng với Lão Quỷ khi còn trẻ thật sự là quá giống nhau.”

“Sư tổ, sử tổ.” Tiểu Lương Tử nghĩ mãi không ra, nắm lấy ống tay áo của Yêu Trường Thiên, “Sao lại thế này?”

“Bọn họ quá để ý tới nội lực của Thiên Tôn.” Yêu Trường Thiên lắc đầu, “Cho nên nhìn không thấu bản chất.”

Ân Hậu giúp đỡ giải thích, “Thuận thế mà đi, nghịch thế mà động… Cùng cao thủ so chiêu, biết rõ nội lực không so được với việc nắm rõ tình huống, lựa chọn đối kháng với y là một cách làm ngu ngốc. Gió quá mạnh mẽ, vậy thì cứ nương theo gió mà đi, gió đi tới đâu người liền theo tới đó! Đây mới chính là công phu của Thiên Tôn.”

Tiểu Lương Tử suy nghĩ, cũng coi như đã hiểu, “Bọn họ đi theo nội lực của Thiên Tôn ư?”

Vô Sa đại sư nở nụ cười, chỉ chỉ Ân Hậu, “Hắn và Thiên Tôn tuy rằng đều là đồ đệ của Yêu Vương, nhưng cách mà Yêu Vương dạy hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau, bởi vì hai người đó tính cách bất đồng.”

Công Tôn hiếu kì, “Phương pháp bất đồng thế nào?”

Ân Hậu nói, “Ta đấu cùng trời đất, Lão Quỷ kia lại cùng trời đất tồn tại, vốn là Yêu Vương nói như thế.”

“A Di Đà Phật.” Vô Sa đại sư cảm khái, “Tính cách Bạch Quỷ Vương cùng Ma Vương đều là nghịch thiên mà đi, Thiên – Địa – Nhân đều cùng bọn họ thủy hỏa bất dung, cho nên bản tính hiếu chiến, xu hướng phản nghịch từ từ lớn dần bên trong, võ công cương mãnh, Thiên Tôn cũng là trường hợp đặc biệt nằm trong ba Thiên – Địa – Nhân, thuận cảnh thuận thế, thiên chi kiêu tử, khả năng thiên phú, y chính là tự nhiên mà thành, lôi kéo võ công.”

“Vậy còn đại sư thì sao?” Công Tôn hỏi Vô Sa.

Đại hòa thượng cười, “Ta là nhà sư, không thuận cũng không nghịch, rời xa thế sự, tránh gây chuyện thị phi!”

“Thời điểm trước kia khi Bạch Ngọc Đường đi theo Thiên Tôn học công phu, nhất định có nói với nó mấu chốt võ học của chính mình. Cho nên người thứ nhất có thể thông suốt, không ai khác chính là Bạch Ngọc Đường.”

“Mặt khác ba người kia khi nhìn thấy Bạch Ngọc Đường biến mất liền hiểu đã xảy ra chuyện gì ư?” Công Tôn hỏi.

“Cái đó là chuyện tất nhiên.” Ba vị lão nhân trăm miệng một lời, “Đứa nhỏ nhà ta rất thông minh!”

Lời vừa dứt, lập tức phong vân trên sân tập huấn bỗng nhiên biến đổi, tuyết dày trong nháy mắt ngừng rơi, một tiếng “rầm” vang lên… Bông tuyết lại biến trở về trạng thái mưa to ban nãy.

Đương lúc này xuất hiện vài bóng dáng ở giữa sân tập võ.

Thiên Tôn đứng ở chính giữa, tứ phía đã bị bốn người trẻ tuổi vây quanh, bốn người binh khí đầy đủ, sảng khoái đem Thiên Tôn vây ở trung tâm.

“Ha ha ha!” Thiên Tôn ngẩng mặt lên trời cười lớn, thực sự vui vẻ.

“Bắt được rồi!” Công Tôn không hiểu vì sao cũng mừng lây.

“Kỳ lạ quá đi! Thiên Tôn bị tóm mà còn vui vẻ như vậy nha!” Tiểu Lương Tử khó hiểu.

“Coi như bốn tiểu tử này đã đi được bước đầu tiên trong việc tìm hiểu sắc thái của Tuyết Trung Kính.” Ân Hậu khoanh tay vui mừng gật gật đầu.

“Lão Quỷ kia đương nhiên rất vui vẻ.” Yêu Trường Thiên bĩu môi, “Có thể bắt được y trong Tuyết Trung Kính cũng không dễ dàng gì đâu.”

“Thời điểm năm xưa khi Yêu Vương mới dạy y công phu này, y đã lập tức phát hiện được huyền bí trong đó.” Ân Hậu lắc đầu, “Ngọc Đường có đủ thông minh, suy nghĩ một lát đã hiểu thấu đáo… Nhưng mà Lão Quỷ kia không hề nghĩ ngợi, Yêu Vương vừa biến mất, y cũng liền biến mất theo.”

“Khi ấy… Thiên Tôn bao nhiêu tuổi?” Tiểu Lương Tử ngưỡng mặt nghiêm túc hỏi Ân Hậu.

Ân Hậu nhìn chằm chằm nhóc một lát, nói, “Nhỏ hơn con một tuổi.”

Tiểu Lương Tử ngây người tại chỗ.

Yêu Trường Thiên thấy đồ tôn của mình bị đả kích, lập tức vươn tay xoa xoa đầu của nhóc.

Vô Sa đại sư cũng biết quá khứ này nên đành an ủi Tiểu Lương Tử, “Mỗi người ai mà chẳng có sở trường riêng! Đừng nhìn lúc y lớn bằng con, ngốc tới nỗi ngay cả về nhà cũng lạc đường!”

Tiểu Lương Tử dở khóc dở cười – Thiên Tôn hiện tại ngay cả trở về nhà mà cũng lạc đường nha, ở Khai Phong Phủ chuyển ba vòng ông ấy còn lạc đường đấy!

“Bọn họ làm thế nào để bắt được Thiên Tôn?” Công Tôn lôi kéo đám đông trở về chủ đề tỉ võ trên sân tập võ.

“Con biết!” Tiểu Lương Tử vội vàng giơ tay.

Trâu Lương cùng Túc Thanh cũng nhìn Tiêu Lương, hai người bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, đứa nhỏ này vậy mà có thể hiểu được sao?

“Ồ?” Yêu Trường Thiên vỗ vỗ cái đầu quả dưa của nhóc, “Con hiểu?”

“Gió tuyết lúc nãy là một hướng đi, chứng tỏ dấu hiệu của nội lực cũng tương tự vậy, có thể là một dòng chảy, chỗ này nhỏ như vậy, nội lực của Thiên Tôn chỉ có thể đảo quanh ở bên trong sân tập võ! Giống như một vũng nước có vài phiến lá rơi xuống, vô luận nước có đảo quanh thế nào trong vũng nước, chỉ cần nước không chảy ra khỏi cái vũng ấy thì vài phiến lá kia sớm muộn gì cũng sẽ va vào nhau! Cho nên bọn sư phụ chỉ cần đuổi kịp nội lực của Thiên Tôn, nương theo hướng đi của luồng nội lực kia là có thể bắt được ông ấy!”

Tiểu Lương Tử nói xong, ba lão đầu liền bị nhóc chọc cho cười ha ha.

Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Tiểu Lương Tử thật thông minh!”

Tiểu Lương Tử vui sướng lắc lư cái đầu.

Đạo lý này nhóc con giải thích vô cùng dễ hiểu, không chỉ có Túc Thanh và Trâu Lương, ngay cả Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử cũng hiểu.

“Nhưng bắt được không có nghĩa là sẽ giành phần thắng!” Ân Hậu nói, “Vừa rồi Tiểu Lương Tử cũng đã nói, muốn vài phiến lá chạm vào nhau điều kiện tiên quyết chính là, ở trong một vũng nước!”

Đang trong lúc nói chuyện, mưa gió lần nữa chậm lại, tuyết dày lại xuất hiện… Chẳng qua lần này, gió tuyết hỗn loạn hơn, thậm chí còn xuất hiện trường hợp mưa tuyết chồng chất lên nhau.

“Ái chà!” Tiểu Lương Tử giật mình, “Nội lực không đều!”

Mọi người trong nháy mắt liền hiểu – Nội lực bị trống! Bên trong vũng không có nước.

“Chiêu ban nãy không thể thực hiện được nữa…” Trâu Lương cau mày.

“Ơ?” Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ về phía trước, “Tuyết dày mới vừa rồi nối thành một mảnh đó!”

Mọi người nhìn theo tay của Tiểu Tứ Tử, mới vừa rồi mưa tuyết còn chồng chất trên sân tập võ, trong giây lát tuyết dày lại bay tán loạn.

“Ồ!” Vô Sa đại sư gật đầu, “Bổ sung khiếm khuyết!”

“Đoán ra rồi à!” Yêu Trường Thiên và Ân Hậu cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Là Bạch Ngọc Đường bổ sung lại chỗ nội lực bị trống sao?” Túc Thanh hỏi.

Trâu Lương cũng gật đầu, “Cũng đồng dạng là nội lực hàn vô cực, tuy rằng vẫn kém so với Thiên Tôn, nhưng để bù vô mấy lỗ hổng này thì dư giả…”

“Nhưng bổ sung thế nào?” Tiểu Lương Tử khó hiểu, “Nội lực của Bạch đại ca cũng có thể hóa thành gió tuyết à?”

Lúc này, đám người Ân Hậu cũng biểu thị sự giật mình.

“Giống hệt thời điểm khi Lão Quỷ học chiêu thức đó… Tự học!” Ân Hậu lẩm bẩm, “Mặc dù chưa hoàn thiện, nhưng y đúng là đã học xong…”

“Thiên Tôn bí mật mang theo hàng lậu nha.” Yêu Trường Thiên oán trách, “Đây là biện pháp truyền dạy Tuyết Trung Kính đã qua biến cho đồ đệ của hắn.”

“Cứ thế liền học xong rồi?” Tiểu Lương Tử khiếp sợ.

“Tuy rằng nói chỉ cần nhìn một cái là có thể đem nội lực phân tán, còn có thể bắt kịp tốc độ của Lão Quỷ cũng đã tính là tương đối giỏi rồi, nhưng mà…” Ân Hậu lắc đầu, “Tuyết Trung Kính vẫn còn ẩn giấu nhiều điều phía sau, dựa vào một mình Bạch Ngọc Đường vĩnh viễn không đủ, mặt khác ba đứa kia cũng phải nghĩ cách tìm biện pháp thôi!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.