*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Phổ toàn thắng trong trận đại chiến ở Hỏa Luyện Thành, bắt sống gần như toàn bộ binh mã của Ác Đế Thành, Hạ Nhất Hàng còn tiêu diệt cả một đội quân của kẻ địch ngay cổng Hắc Phong Thành, tin tức này rất nhanh đã lan truyền khắp toàn Tây Vực.
Từ sau khi Triệu Phổ quay về Hắc Phong Thành thì vẫn luôn hoạt động không ngừng. Chỉ trong ngắn ngủi một tháng từ Bình Chung Thành đến Hỏa Luyện Thành, Cửu vương gia trước sau như một vẫn luôn thắng đẹp trước Ác Đế Thành.
Ngay từ khi xuất hiện, bởi vì sự thần bí của mình nên Ác Đế Thành luôn khiến cho dân chúng Tây Vực kiêng kỵ, nhất là các bộ tộc nhỏ, luôn án binh bất động mà quan sát mọi việc.
Nếu chiến dịch ở Bình Chung Thành còn chưa đủ để mọi người tin tưởng thì sau khi trận chiến ở Hỏa Luyện Thành kết thúc, tâm trạng bất an của mọi người xem như đã ổn định —— quả nhiên bất luận là kẻ địch mạnh đến thế nào thì trong chiến trận, thật sự không ai có thể vượt qua được Triệu Phổ...
Tù binh đều được giao cho chuyên gia thẩm vấn, trong quân doanh đương nhiên có biện pháp khiến chúng mở miệng, những người khác không cần hỏi quá nhiều.
Hắc Phong Thành gần đây gió êm sóng lặng, mọi người của Khai Phong đều trở nên nhàn nhã.
Triệu Trinh tâm không cam tình không nguyện nhưng vẫn bị Vô Sa đại sư cùng ba nghìn Triệu gia quân hộ tống trở về Khai Phong, tiếp tục công việc của một vị Hoàng đế nhật lý vạn ky.
(*)Nhật lý vạn ky: ý chỉ vua chúa phải xử lý rất nhiều việc chính sự.
(rubymoonhn.wordpress.com)
...
Những ngày nhàn hạ ở Hắc Phong Thành cũng rất thú vị, mọi người đều bận rộn làm việc riêng của mình.
Bạch Ngọc Đường mang theo Triển Chiêu cùng đi một chuyến về Thiên Sơn, Lâm Dạ Hỏa mang theo Trâu Lương chạy đến Ma Quỷ Thành, Tiểu Lương Tử mang theo Tiểu Tứ Tử đến Lang Vương Bảo ở vài hôm, Triệu Phổ mang theo Công Tôn vui vẻ dạo chơi khắp Hắc Phong Thành, Thiên Tôn, Ân Hậu và Yêu Trường Thiên thì đến mấy chỗ danh thắng ở Tây Vực du ngoạn.
Non nửa tháng sau, mọi người vui chơi tận hứng rốt cục cũng về đến Hắc Phong Thành.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dắt ngựa, mang theo Tiểu Ngũ vừa đi vừa ngáp xuyên qua con phố náo nhiệt nhất Hắc Phong Thành, đi đến phủ Nguyên soái.
Yêu Yêu nguyên bản cũng đi theo hai người bọn họ đến Thiên Sơn, trên nửa đường trở về thì đụng phải Thiên Tôn bọn họ, Thiên Tôn dường như muốn đi đâu đó nên mượn Yêu Yêu đi mất.
Chuyến đi Thiên Sơn này Triển Chiêu cảm thấy rất thư thái, đỉnh núi Thiên Sơn phủ đầy tuyết trắng nhưng Bách Hoa Cốc nơi Bạch Ngọc Đường sống cùng Thiên Tôn thuở bé lại nở đầy hoa. Nghĩ đến nơi này cũng là nơi mà Yêu Vương từng cùng nhóm Tương Du sống, Triển Chiêu cảm khái vô hạn, thì ra ngoại công của hắn đã lớn lên ở một nơi chẳng khác nào tiên cảnh thế này.
Hai người đang đi về thì đột nhiên Tiểu Ngũ dùng đuôi kéo Triển Chiêu, nhìn về một gian hàng ven đường, vừa nhìn vừa lắc tai.
Triển Chiêu nhìn theo hướng Tiểu Ngũ chỉ, liền thuận tay kéo Bạch Ngọc Đường.
Cách bọn họ không xa, trước một cửa hàng đồ ngọt có hai người, một lớn một nhỏ đang mua điểm tâm để ăn.
Người nhỏ thì ai cũng biết, là Tiểu Tứ Tử!
Nhưng kỳ lạ chính là người lớn ở cùng Tiểu Tứ Tử không phải là Công Tôn hay Triệu Phổ mà là một người mà cả hai người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường chưa từng gặp bao giờ, một thanh niên tầm hai mươi tuổi.
Người thanh niên kia không cao lắm, làn da rất trắng, mặt búp bê, mắt nhỏ, thoạt nhìn giống như học đồ vậy, không thu hút lắm. Khóe miệng hơi cong cong thành ý cười, trên gò má còn có vài đốm tàn nhang, mái tóc không dài không ngắn không được búi lên, bên hông treo một cây gậy bằng trúc có hoa văn rất phức tạp, một thân y phục bằng vải bố màu xám trắng, thắt một cái đai lưng bằng lông màu đen rất dài, dư ra một đoạn phía sau lưng nhìn giống như có đuôi vậy.
Tiểu Tứ Tử kéo tay người trẻ tuổi kia, vươn tay chỉ vào tấm bảng ghi danh sách các món điểm tâm treo trước cửa hàng, dường như là đang chọn món.
Người thanh niên kia cười tủm tỉm lấy tiền ra mua điểm tâm cho Tiểu Tứ Tử.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— người kia là ai vậy?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường định đi qua chào hỏi, nếu Tiểu Tứ Tử đi theo người này dạo phố thì chắc là người của Triệu gia quân rồi?
Nhưng kỳ lạ chính là Tiểu Ngũ vốn chỉ cần nhìn thấy Tiểu Tứ Tử liền nhào đến lại bất động, không chỉ không đi qua mà khi thấy Triển Chiêu định đi qua thì còn há mồm cắn chặt vạt áo của Triển Chiêu.
Triển Chiêu vừa mới bước tới trước một bước thì chợt nghe “soạt” một tiếng.
Ngũ gia dừng bước, yên lặng nhìn thoáng qua phía sau —— quả nhiên, trong miệng Tiểu Ngũ ngậm một mảnh vải bố màu lam.
Mấy người đi đường đều nhìn về phía này mà cố nhịn cười.
Triển Chiêu híp mắt quay đầu lại nhìn, đã lâu Tiểu Ngũ không làm rách áo hắn, hôm nay tại sao lại làm vậy? Tâm trạng không tốt?
“Á!”
Hai người đang đứng giữa đường thì chợt nghe từ xa xa có một âm thanh quen thuộc truyền đến.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu thì ngay lập tức đập vào mắt chính là một mái đầu đỏ rực… Cách đó không xa, Âu Dương Thiếu Chinh và Phong Khiếu Thiên đang đến.
Đã lâu không gặp Hỏa Kỳ Lân, dường như mái tóc càng ngày càng đỏ hơn, Phong Khiếu Thiên đi bên cạnh thì chẳng khác nào một tiểu hài nhi, một tay cầm mấy xuyên thịt nướng, vừa đi vừa gặm, miệng dính đầy dầu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tỏ ra bất đắc dĩ —— ai mà tin được cái người trông rất ngốc nghếch này lại là một trong thập đại danh tướng của Triệu gia quân chứ?
Âu Dương đến trước mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi thăm. “Hai ngươi về rồi à?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, chợt nghe một bên truyền đến tiếng reo của Tiểu Tứ Tử. “Miêu Miêu, Bạch Bạch! Cả Chinh Chinh, Khiếu Khiếu nữa!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại ngoắc tay với Tiểu Tứ Tử.
Âu Dương cũng quay sang vẫy tay, cười khanh khách, “A, Tiểu Tứ... Tử...”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe Âu Dương Thiếu Chinh đột nhiên khựng lại, xoay mặt nhìn thì thấy nụ cười của Âu Dương Thiếu Chinh trong nháy mắt đã cứng đờ.
Mà càng thú vị chính là Phong Khiếu Thiên đứng bên cạnh Âu Dương Thiếu Chinh... Tướng quân ngốc vốn đang nhét đầy một miệng thịt nướng mà nhai, vừa nhìn thấy Tiểu Tứ Tử thì cũng tươi cười, chỉ là vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy người bên cạnh Tiểu Tứ Tử liền “phụt” một tiếng...
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng nhảy hai bước tránh sang một bên, toàn bộ thịt nướng trong miệng Phong Khiếu Thiên phun ra thật xa, có mấy người qua đường trúng chiêu, vội vàng phủi áo nhanh chân bỏ chạy.
“Á!” Phong Khiếu Thiên và Âu Dương Thiếu Chinh không hẹn mà cùng kêu lên một tiếng, chỉ vào người thanh niên bên cạnh Tiểu Tứ Tử.
Thanh niên mắt nhỏ kia đang nhét tiền vào túi ở thắt lưng, hai mắt nhỏ đến mức híp lại thành đường kẻ, không biết người này có thấy rõ không… nhưng rõ ràng là mặt đang hướng nhìn hai người bọn Âu Dương.
Người thanh niên kia nhoẻn miệng cười giơ tay vẫy bọn họ.
Phong Khiếu Thiên kêu thảm một tiếng nhảy ra trốn sau lưng Âu Dương Thiếu Chinh.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn chưa hiểu là chuyện gì đã xảy ra thì chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng “gâu”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cúi xuống… thì thấy không biết có một chú cún từ đâu chạy đến bên cạnh Âu Dương và Phong Khiếu Thiên, nhấc chân sau lên, “Xì…”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hít một hơi lạnh... giày của cả Âu Dương lẫn Phong Khiếu Thiên đều ướt, cún con phách lối kia sau khi tiểu xong thì ngoắc đuôi chạy đi.
Âu Dương và Phong Khiếu Thiên cúi đầu nhìn chiếc giày ướt, đồng thời lẩm bẩm: “Xuất hiện rồi! Quả nhiên…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau lui lại mấy bước, ghét bỏ mà nhìn hai người đầy mùi khai đằng kia —— ban ngày ban mặt bị chó tè cho ướt hết giày, hai người này xui xẻo đến mức nào?!
“Miêu Miêu, Bạch Bạch!” Tiểu Tứ Tử đã lâu không gặp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, mừng rỡ chạy đến.
Triển Chiêu vươn tay bế bảo bối lên.
Tiểu Tứ Tử cầm trong tay một hộp bánh hạnh nhân và bánh đậu xanh mới mua, hỏi Triển Chiêu. “Miêu Miêu ăn không?”
Triển Chiêu biết bánh đậu xanh của cửa hàng nhà này ăn rất ngon, liền cầm một cái nhét vào miệng.
Triển hộ vệ vừa mới cắn một miếng thì Âu Dương Thiếu Chinh và Phong Khiếu Thiên liền hét lên. “Đừng có ăn!”
Hai người họ vừa dứt lời thì chợt nghe thấy “rôm rốp” một tiếng.
Triển Chiêu cứng người.
Bạch Ngọc Đường mở to mắt nhìn Triển Chiêu.
Chỉ thấy Triển hộ vệ há miệng nhả ra một hạt đậu xanh còn nguyên...
Triển hộ vệ nhả miếng bánh đậu xanh trong miệng ra, nhìn nửa miếng còn lại... trùng hợp như thế! Trong bánh đậu xanh còn sót lại một hạt đậu chưa được mài nhỏ, cứng như đá vậy, cũng may mà răng của Triển Chiêu không tồi chứ nếu không nhỡ gãy răng thì không phải nguy to rồi sao?!
Nhưng dù cho không bị gãy răng thì răng của Triển Chiêu vẫn bị đau, vươn tay xoa quai hàm, khó hiểu mà nhìn Âu Dương Thiếu Chinh lẫn Phong Khiếu Thiên vừa ngăn cản mình.
Bạch Ngọc Đường cũng tỏ ra khó hiểu —— Phong Khiếu Thiên và Âu Dương Thiếu Chinh biết trong bánh đậu xanh còn sót hạt sao?
“Ai da ~, Tiên phong quan, Khiếu Thiên!”
Người thanh niên kia lúc này đã đi đến trước mặt Triển Chiêu bọn họ, vẫy tay, chậm rãi chào hỏi Phong Khiếu Thiên và Âu Dương Thiếu Chinh.
Giọng nói của người này nhẹ nhàng chậm rãi, dường như tính cách rất ôn hòa.
“Hai vị này là Triển Nam hiệp và Bạch Ngũ gia phải không, hạnh ngộ, hạnh ngộ!” Người nọ vui vẻ chào hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu với người nọ, vừa nhìn Âu Dương Thiếu Chinh và Phong Khiếu Thiên —— vị này là thần thánh phương nào thế?
Âu Dương Thiếu Chinh vừa vứt giày vừa giới thiệu cho hai người. “Hắn là Hồng Tề Thiên, Nhị đương gia nhà Nói Nhiều!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt —— Hồng Tề Thiên... đã từng nghe nói đến! Là một trong thập đại danh tướng! Thuộc Hữu Lộc quân của Long Kiều Quảng!
“Hồng Vận Tướng quân?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời mở miệng.
(*) Hồng Vận là số đỏ, Hồng Phúc Tề Thiên là rất may mắn hạnh phúc.
Trong thập đại phó tướng của Triệu gia quân có một vị Tướng quân trong truyền thuyết, nhân xưng là Hồng Vận Tướng quân Hồng Tề Thiên. Nghe nói người này hồng phúc tề thiên, cực kỳ may mắn, mỗi lần hắn xuất trận đều có thể không chiến mà thắng, trong Triệu gia quân phải nói là đặc biệt trong đặc biệt. Về phần võ công hay chiến pháp của người này có giỏi hay không thì không ai để ý… bởi vì người này căn bản không cần đánh mà vẫn thắng, là một vị phúc tướng so với bất luận phúc tướng nào cũng cao hơn mấy bậc.
(*) Phúc tướng: chỉ những viên tướng may mắn trận nào ra quân cũng đều thắng lợi hoặc chỉ những người việc gì cũng như ý nguyện
(rubymoonhn.wordpress.com)
Phong Khiếu Thiên nhìn Hồng Tề Thiên, “Hôm nay là ngày gì mà ngươi lại chạy ra đường? Ngươi nói xem một đường này ngươi đã mang đến tai họa cho bao nhiêu người rồi hả?”
Hồng Tề Thiên cười hì hì vỗ vai Phong Khiếu Thiên, “Thấy ghét, nói như người ta là thần xui xẻo ấy...”
“A a a a!!!” Phong Khiếu Thiên kêu lên thảm thiết, lui về phía sau không ngừng phủi chỗ bị Hồng Tề Thiên vỗ trúng, miệng không ngừng rên la, “Chết rồi!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kinh ngạc mà nhìn phản ứng của Phong Khiếu Thiên.
Âu Dương Thiếu Chinh lui ra vài bước giữ khoảng cách với Phong Khiếu Thiên, vội vàng giật lấy Tiểu Tứ Tử trong lòng Triển Chiêu, “Tiểu Bồ Tát cứu mạng với!”
Phong Khiếu Thiên đang lui lại được mấy bước thì chợt nghe “phụp” một tiếng…
Mọi người cúi đầu thì thấy —— Phong Tướng quân một cước đạp trúng phải sản phẩm của một chú chó nào đó… đạp thiệt là chuẩn.
Mới vừa đạp trúng phân thì trên bầu trời “bẹp” một tiếng, một bãi phân chim trắng tinh rơi xuống trúng thẳng vào đầu vị Tướng quân ngốc, chảy cả xuống vạt áo trước.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn đến hai mắt trợn tròn.
Hồng Tề Thiên vươn tay móc ra một chiếc khăn tay ở trong lòng ngực, đi đến gần Phong Khiếu Thiên. “Ai da, sao lại không cẩn thận như thế, đến đây lau đi!”
“Nương ơi! Ngươi đừng qua đây!” Phong Khiếu Thiên nhanh chân bỏ chạy, xoay người mạnh quá nên tông thẳng vào cây cột của một cửa hàng. “Cốp” một tiếng, tông cho hai mắt nổ đom đóm, Phong Khiếu Thiên lảo đảo lách qua cây cột bỏ chạy, ai ngờ trong cái ngõ gần đấy có một người đẩy xe đi ra, Phong Tướng quân định tránh đường thì lại vấp phải một khúc cây nên ngã vật lên trên xe đẩy, người đẩy xe bị chấn động tuột tay, xe đẩy “lộc cộc” trượt xuống con đường dốc.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, vội đuổi đến phía trên sườn dốc nhìn xuống thì thấy chiếc xe đẩy đang trượt thẳng xuống, phía trước có một con sông nhỏ… Xe đẩy chở theo Phong Khiếu Thiên trượt xuống dốc đụng phải một băng ghế đá chắn ngang đường, Phong Khiếu Thiên “véo” một phát văng ra ngoài bay thẳng vào sông, đã vậy còn bị nhành liễu vươn ra bên bờ sông móc trúng phải cái quần, “xoẹt” một tiếng...
Sau đó là một tiếng “bõm”... Phong Tướng quân ngã rất đẹp, úp mặt xuống nước, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Hai bên bờ sông truyền đến tiếng kêu sợ hãi của người qua đường.
“Ối! Có người rơi xuống nước rồi!”
“Cái quần này của ai vậy?”
“Cái mông trắng quá!”
“Đúng vậy, mông trắng còn hơn da mặt nữa…”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chiếc quần vướng trên cành liễu đang tung bay theo gió, nước sông cao không quá đầu gối, Phong Khiếu Thiên cứ như vậy mà vểnh cao cái mông trắng nõn, đầu thì cắm xuống nước...
Thật lâu sau, Bạch Ngọc Đường mới mở miệng, “Thật thê thảm...”
Triển Chiêu gật đầu, “Đúng vậy... sau này còn mặt mũi nào mà gặp người khác?!”
“Ừ...”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang cảm khái thì Hồng Tề Thiên đã đến bên cạnh hai người họ, vuốt cằm nghiêng đầu nhìn Phong Khiếu Thiên ở phía dưới.
Đang nhìn thì Hồng Tề Thiên đột nhiên giơ tay ra…
“Lạch cạch” một tiếng, một túi tiền từ trên trời bay xuống rơi vào tay Hồng Tề Thiên.
Hồng Tướng quân mở to mắt quay ra sau hỏi. “Ai rớt tiền...”
Hắn còn chưa dứt lời thì một đứa bé đã chạy đến, vươn tay đưa cho hắn một túi tiền, nói. “Thúc thúc, con nhặt được túi tiền nè!” Nói xong thì đứa bé đó liền chạy đi.
Hồng Tề Thiên nghiêng đầu nhìn hai túi tiền trong tay, gãi cằm. “Làm sao bây giờ…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó hiểu mà nhìn Hồng Tề Thiên.
Hồng Tề Thiên móc ra từ trong lòng mấy túi tiền khác, “Mới đến trưa mà đã nhặt được mười cái...”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hít một hơi khí lạnh, thuận tiện lùi ra sau một bước —— Hồng Vận tướng quân, danh bất hư truyền!
Phía sau hai người họ, Âu Dương Thiếu Chinh đang ôm Tiểu Tứ Tử giải xui tiến lên, âm u nói. “Tề Thiên khác với Tiểu Tứ Tử, hắn quả thật luôn gặp may mắn, bất quá người bên cạnh sẽ cực kỳ xui xẻo!”
Vừa nói Hỏa Kỳ Lân vừa run rẩy chỉ về phía Phong Khiếu Thiên đang khoe mông giữa sông, “Nhìn thấy chưa? Tất cả các tướng của quân địch từng đánh với hắn đều có kết cục như vậy!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều dùng vẻ mặt kính nể mà nhìn Hồng Tề Thiên.
Hồng Tề Thiên quay sang nhìn mọi người, “Cùng đi ăn cơm nhé?”
“Được ạ!” Tiểu Tứ Tử vội đồng ý.
Âu Dương Thiếu Chinh vừa nghe, sợ tới mức thả Tiểu Tứ Tử xoay người bỏ chạy.
Tiểu Tứ Tử chạy tới kéo tay Hồng Tề Thiên.
Hồng Tề Thiên xoa đầu Tiểu Tứ Tử, “Không có hiệu quả với Tiểu Tứ Tử!”
Nói dứt lời, vị Tướng quân này cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Muốn ăn gì không? Ta mời!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội lui lại hai bước —— người này, tuyệt đối không thể trêu chọc!
—————–
Ru có lời muốn nói: Bạn Thiên thật thê thảm 囧 bất quá tui nghe nói mông trắng có tiềm chất làm tiểu thụ lắm phải hơm =v=
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]