Chương trước
Chương sau
Đối với vấn đề của Lục Thiên Hàn, sắc mặt Cổ Kính Chi vẫn bình thường, mỉm cười cho Lục Thiên Hàn một đáp án. “Muốn mang tôn nhi đi một chuyến đến Băng Nguyên Đảo.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không có phản ứng gì, còn Lục Thiên Hàn thì tỏ ra khó hiểu. “Đến Băng Nguyên Đảo à?”

Cổ Kính Chi gật đầu.

Lục Thiên Hàn ngẫm nghĩ, dường như không hài lòng với đáp án kia. “Vậy ngươi trực tiếp đi không được sao?”

Cổ Kinh Chi cười lắc đầu, không nhanh không chậm mà mở miệng, thay đổi một lý do khác nói với Lục Thiên Hàn, “Ta vừa mới đến Hắc Phong Thành chưa được bao lâu, vì tôn nhi đã trưởng thành, nó cũng coi như là văn võ toàn tài nên muốn tòng quân.”

Lục Thiên Hàn nhìn Cổ Kính Chi. “Rồi sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tội nghiệp cho vị lão hữu này —— muốn giao lưu với ngoại công thật vất vả...

Cổ Kính Chi nói, “Nó không có nhiều bằng hữu lắm vì tính cách có hơi quái lạ, nên ta muốn cho nó quen biết vài bằng hữu đồng trang lứa.”

Vừa nói Cổ Kính Chi vừa nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Nếu có cơ hội thì tốt nhất là có thể để cho nó gặp được Triệu Phổ!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lặng lẽ thở dài, phải nói trắng ra như vậy mới có thể khiến cho ngoại công hiểu được!

Với đại đa số mọi người mà nói, nếu như quả thật là lão bằng hữu thì chỉ cần người này mở đầu một câu “bằng hữu của tôn nhi không nhiều lắm” thì người kia nên nói tiếp một câu, “tôn nhi nhà ta cũng vậy, thế thì để cho chúng nó làm bằng hữu với nhau... vân vân”. Tiếc là ngoại công lại là người tuyệt đối không hiểu được loại đạo lý đối nhân xử thế này, nếu không thì người đã không phải là Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn nghe hết nhưng dường như vẫn chưa hiểu ý, lại hỏi, “Thế thì trực tiếp đi tìm Triệu Phổ, tìm ta có ích gì đâu?”

Yêu Trường Thiên một tay cầm chén, một tay chống cằm ngửa mặt ngẩn người, Bạch Quỷ Vương lúc này đang “để tay lên ngực tự hỏi lòng”, “Muội tử à... rốt cục muội vừa ý hắn điểm nào? Đây chẳng phải chỉ là một tên đầu gỗ tương đối đẹp mã thôi sao? Tính cách y chang như cá mặn (1) vậy!”

(1) Cá mặn (hàm ngư): ở Việt Nam thì cá mặn là các loại cá được ủ mắm hoặc muối nguyên con, còn ở  TQ, cá mặn là cá đã được ướp muối phơi khô, mà cá ướp muối phơi khô thì tất nhiên là chết ngắc rồi =)) tự hiểu là bác Yêu đang mắng bác Lục thế nào rồi hen, vừa khô vừa đơ =))

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên là hiểu tính tình của Lục Thiên Hàn, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì không thể nói là lời của Lục Thiên Hàn không có lý! Nếu lời nói của Lục Thiên Hàn có vấn đề thì chỉ là vì ông không giỏi giao tiếp, nhưng về mặt ý nghĩa lại không sai... Quả thật hai lý do mà Cổ Kính Chi đưa ra không đủ để ngàn dặm xa xôi gọi Lục Thiên Hàn từ cực Bắc đến đây.

Nếu nói là muốn gặp lại lão hữu nhiều năm không gặp, như vấn đề mà Lục Thiên Hàn đưa ra lúc trước —— vì sao không liên lạc từ sớm?

Lục Thiên Hàn nhìn Cổ Kính Chi, hiển nhiên ông không có được đáp án hợp lý thì không định bỏ qua.

Cổ Kính Chi bất đắc dĩ, khe khẽ thở dài, “Ngươi vẫn y như xưa, Tiểu Bàn nói đúng, tất cả mọi người rồi sẽ thay đổi, chỉ có mình ngươi là vĩnh viễn không thay đổi.”

Lục Thiên Hàn không đáp, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì tò mò —— Tiểu Bàn là ai?

“Thực ra thì...” Cổ Kính Chi vươn tay, từ trong túi áo lấy ra một thứ đặt trước mặt Lục Thiên Hàn. “Hai lý do khi nãy chỉ là tiện thể, lý do thực sự là đây!”

Lục Thiên Hàn nhìn thoáng qua thứ được Cổ Kính Chi đặt trước mắt, lập tức ngây người ra.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thử, chỉ thấy trên bàn là một đồng tiền.

Chỉ là khác với những đồng tiền thông thường, những đồng tiền khác đều là ngoài tròn trong vuông, nhưng đồng tiền này lại ngoài vuông trong tròn, hơn nữa bên trong lại là hai vòng tròn lồng vào nhau, hình dạng rất kỳ lạ.

Trên đồng tiền không có ký hiệu nào.

Khi Lục Thiên Hàn nhìn thấy đồng tiền kia thì trong nháy mắt sắc mặt liền trầm xuống.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều bất ngờ —— lúc này xung quanh Lục Thiên Hàn phát ra một luồng sát khí lạnh thấu xương.

Yêu Trường Thiên liếc nhìn Lục Thiên Hàn, hơi nhíu mày.

...

“Oa!”

Xa xa, Thiên Tôn lắc Ân Hậu, “Đầu Tiểu Lục Tử bốc khói rồi, ai chọc hắn vậy?”

Ân Hậu vừa giữ tay Thiên Tôn lại vừa cảm thấy khó hiểu.

Lâm Dạ Hỏa và Tiểu Lương Tử không hiểu gì cả, hai người đều dùng vẻ mặt hoang mang mà nhìn nhị lão.

Ngược lại Tiểu Tứ Tử thì vẫn phụng phịu ngồi trong lòng Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng cúi đầu nhìn bảo bối, vươn tay khều quai hàm của bé, “Còn giận à? Không trêu cháu nữa đâu!”

Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa, ánh mắt chứng tỏ là vẫn còn đang rất giận.

Lâm Dạ Hỏa cười hì hì xoa đầu Tiểu Tứ Tử.

“Lão gia tử.”

Lúc này, Tiểu Lương Tử nhảy đến bên cạnh Thiên Tôn và Ân Hậu, vươn tay kéo ống tay áo của hai người. “Hỏi hai người chuyện này nha!”

Ân Hậu và Thiên Tôn đều nhìn Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử liền hỏi, “Khi mọi người còn trẻ thì công phu của ai tốt nhất ạ?”

Lâm Dạ Hỏa và Tiểu Tứ Tử đều hít một hơi.

Thiên Tôn và Ân Hậu đồng thời nhấc tay chỉ chính mình.

Tiểu Lương Tử nhìn trời.

“Nói cho chính xác thì công phu của Yêu Vương là tốt nhất!” Ân Hậu bảo.

Thiên Tôn gật đầu, “Công phu của hai ta đều do Yêu Vương dạy, bất quá tên đó đi đâu cũng giả vờ là mình không biết võ công!”

“Yêu Vương lợi hại tới trình độ nào ạ?” Tiểu Lương Tử tò mò, “Hai người liên thủ có đánh thắng được không?”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu lập tức bĩu môi, xoay mặt... nhìn cái vẻ này thì phỏng chừng là đánh không lại.

“Ừm...” Tiểu Lương Tử gật đầu, thầm nghĩ Yêu Vương quả nhiên lợi hại nha, tiếc là bé không được gặp.

“Còn vấn đề nào nữa không?” Thiên Tôn và Ân Hậu cùng hỏi.

“Khi mọi người còn trẻ, nhiều người như vậy thì so ra... ai trông đẹp nhất ạ?” Tiểu Lương Tử nghiêng đầu thắc mắc.

Lâm Dạ Hỏa và Tiểu Tứ Tử liếc nhìn nhau —— ai ui, vấn đề này thú vị nha!

Thiên Tôn và Ân Hậu trừng mắt nhìn nhau, không chút do dự giơ tay chỉ chính mình.

Tiểu Lương Tử híp mắt nhìn hai người bọn họ —— hai người không biết hai chữ “khiêm tốn” viết như thế nào đúng không?

Lâm Dạ Hỏa tương đối cảm thấy hứng thú với vấn đề diện mạo, bất quá các hoa nhập các nhãn (2) , mấy vị lão gia tử này lúc còn trẻ hẳn là đều rất đẹp, hơn nữa lại đẹp theo nhiều kiểu khác nhau nên rất khó nói ai mới là người đẹp nhất.

(2) Các hoa nhập các nhãn: Các hoa nhập các nhãn: hoa nào cũng nhìn vào mắt, ý nói dù thế nào thì cũng chấp nhận được.


Tiểu Tứ Tử kéo kéo Tiểu Lương Tử, hỏi như vậy thì sẽ gây ra chiến tranh nội bộ đấy!

Quả nhiên, Thiên Tôn và Ân Hậu vươn tay xách cổ áo Tiểu Lương Tử đang định chuồn êm, đồng thanh hỏi. “Vậy cháu nói xem? Ai đẹp nhất?”

“Hơ...”

Tiểu Lương Tử đột nhiên ý thức được mình vừa tự đào một cái hố to chôn mình rồi.

Thiên Tôn và Ân Hậu nhất quyết không buông tha, bắt Tiểu Lương Tử phải chọn ra ai đẹp nhất.

Tiểu Tứ Tử thấy Tiểu Lương Tử sắp bị xé thành hai nửa thì sợ tới mức vội vàng đẩy Lâm Dạ Hỏa ra can ngăn.

Hỏa Phượng bĩu môi lắc đầu, hắn sao dám chọc vào tổ ong vò vẽ này.

Tiểu Tứ Tử thấy Lâm Dạ Hỏa không chịu đi, chỉ còn cách tự thân vận động, mỗi tay một bên kéo ống tay áo của Thiên Tôn lẫn Ân Hậu, hỏi. “Miêu Miêu và Bạch Bạch ai đẹp hơn?!”

Tiểu Tứ Tử vừa lên tiếng, hai lão đầu đều dừng động tác trên tay, bắt đầu tranh cãi “Đương nhiên hài tử nhà ta đẹp hơn một chút...”

Tiểu Tứ Tử tranh thủ lúc lực chú ý của hai lão đầu bị phân tán, vội vàng giành lại Tiểu Lương Tử.

Trong viện xa xa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không hiểu sao đều cảm thấy hai lỗ tai nóng bừng, cái mũi thì rất ngứa...

...

Tiểu Lương Tử thành công thoát hiểm, Lâm Dạ Hỏa liền hỏi bé, “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”

Tiểu Lương Tử lầm bầm một câu: “Tò mò thôi... tuy rằng ta cảm thấy sư phụ của sư phụ ta mới là đẹp nhất!”

Tiểu Lương Tử vừa thốt ra, đầu kia Ân Hậu và Thiên Tôn không gây nhau nữa  mà đều liếc mắt trừng bé —— đúng là tiểu hài tử không có tý hiểu biết nào!

Tiểu Tứ Tử cảm thấy cần phải thay đổi bầu không khí, liền nói với hai vị lão đầu. “Tôn Tôn Ân Ân, gần đây cháu luôn nằm mơ thấy một thứ nha!”

Thiên Tôn và Ân Hậu sửng sốt, Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử cũng hiếu kỳ mà tiến lại gần —— đã lâu rồi Tiểu Tứ Tử không mơ thấy những hình ảnh kỳ lạ, không phải lại có dấu hiệu gì chứ? Lần này là may mắn hay đềm xấu?

Thiên Tôn và Ân Hậu hỏi, “Cháu nhìn thấy thứ gì?”

Tiểu Tứ Tử lấy ra bút than và giấy từ trong tiểu hà bao, vẽ ra một đồ án, là một hình vuông, ở giữa có hai hình tròn lồng vào nhau.

Khi Thiên Tôn và Ân Hậu nhìn thấy đồ án kia thì ngay lập tức cùng nhướng mày.

“A!” Thiên Tôn lúc này mới hiểu ra, “Khó trách Tiểu Lục Tử lại xù lông.”

Ân Hậu cũng gật đầu. “Thì ra là thế!”

“Có chuyện gì vậy ạ?” Lâm Dạ Hỏa vội hỏi.

“Kẻ thù của Thiên Hàn!” Thiên Tôn và Ân Hậu hiếm khi trở nên nghiêm túc, sắc mặt hơi có chút dọa người.

“Kẻ thù?”

“Cụ thể kết thù như thế nào thì ta không biết!” Thiên Tôn nói tiếp. “Nhưng Thiên Hàn vẫn luôn điều tra những manh mối có liên quan đến đồ án này, trên tay hắn cũng có một đồng tiền giống hệt thế này!”

“Đồng tiền, có nghĩa là gì?” Lâm Dạ Hỏa tò mò.

“Là một người.” Ân Hậu nói, “Thiên Hàn vẫn luôn điều tra một tên sát thủ, mỗi lần kẻ đó giết người xong đều để lại một đồng tiền có hoa văn thế này.”

“Lục lão gia tử có người thân nào bị giết sao?” Lâm Dạ Hỏa thắc mắc.

“Tám phần là như vậy, chi tiết cụ thể ta cũng không rõ.” Thiên Tôn bất đắc dĩ, “Bao nhiêu năm trôi qua nhưng vẫn không tra ra được.”

“Lợi hại như vậy?” Lâm Dạ Hỏa cảm thấy không thể tin nổi. “Thế lực của Băng Nguyên Đảo cực Bắc lại thêm Hãm Không Đảo có thể nói là khổng lồ, còn có cả phái Thiên Sơn và Khai Phong Phủ nữa... vậy mà không thể tìm ra một sát thủ sao?”

“Thiên Hàn rất hiếm khi chấp nhất với chuyện gì.” Thiên Tôn nói, “Nhưng hắn lại có chấp niệm rất lớn với tên sát thủ này. Hắn từng cho chúng ta nhìn qua miếng tiền đồng nọ, đại khái vài thập niên trước đồng tiền này đã từng xuất hiện một lần, cũng có dính líu đến một vụ hung án!”

Ân Hậu gật đầu, “Lúc ấy Ma Cung cùng phái Thiên Sơn dốc toàn bộ lực lượng điều tra đủ mọi hướng, ta và lão quỷ, Yêu Trường Thiên lẫn Vô Sa tìm manh mối suốt một năm nhưng vẫn không thu hoạch được gì, năm đó toàn giang hồ đều bị lật tung!”

“Người nào mà tài giỏi như vậy?” Lâm Dạ Hỏa cầm lấy bản vẽ kia xem kỹ. “Con chưa từng nhìn thấy! Để Triển Chiêu và Công Tôn xem qua chưa ạ? Hai người họ tiếp xúc với nhiều vụ hung án ở Khai Phong Phủ như vậy, không chừng lại có manh mối gì thì sao?”

“À.” Thiên Tôn và Ân Hậu đều bất đắc dĩ nhìn Lâm Dạ Hỏa, “Ngươi xem nhẹ Ma Cung và phái Thiên Sơn rồi, đừng nói là những hồ sơ trong Long Đồ Các ở Khai Phong Phủ mà tất cả những hồ sơ tư liệu của những vụ án có liên quan trong toàn bộ tam ty kể cả đại nội Hoàng cung đã sớm bị lật tung, đều không có!”

Lâm Dạ Hỏa chỉ biết giậm chân. “Ai mà thần thông quảng đại như vậy? Đã là án giết người sao lại không có hồ sơ ghi lại?”

“Đều bị tiêu hủy rồi.” Thiên Tôn nói, “Năm đó chúng ta đã nghĩ đến tất cả mọi khả năng, có lẽ căn bản đây không phải là một người mà là cả một tổ chức.”

“Nhưng sát thủ nọ đã không xuất hiện gần hai mươi năm rồi!” Ân Hậu bảo. “Hơn nữa nghe cách nói của Thiên Hàn thì người nọ đã kết thù với hắn từ lúc hắn còn nhỏ.”

“Khi còn nhỏ?” Tiểu Lương Tử kinh ngạc, “Vậy là chuyện xảy ra đã bao lâu rồi? Có thể nào hung thủ đã chết không ạ?”

“Chúng ta cũng nghĩ như vậy.” Thiên Tôn cầm lấy bức tranh của Tiểu Tứ Tử. “Nhưng bây giờ xem ra... hình như là chưa.”

Ân Hậu hỏi Tiểu Tứ Tử, “Khi cháu nằm mơ thì ngoại trừ phần đồ án này ra còn thấy cái gì nữa không?”

“Băng.” Tiểu Tứ Tử lập tức trả lời.

“Băng?”

“Bốn đống băng đôi.” Tiểu Tứ Tử khoa tay múa chân vẽ thành hình cái mũ, nói. “Giống bốn nấm mộ đôi.”

Mọi người nghe xong đều chau mày —— có cảm giác không tốt lắm...

...

Mà lúc ấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở trong viện lại càng lo lắng, khi Cổ Kính Chi lấy một đồng tiền đặt lên trên bàn thì họ đều cảm thấy Lục Thiên Hàn không ổn lắm.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, ngoại công của hắn có chuyện gì với đồng tiền kia vậy? Nếu biết thì để Giao Giao truyền lời!

Bạch Ngọc Đường thì không hiểu sao lại cảm thấy xót xa... Bạch Ngọc Đường vẫn luôn cảm thấy ngoại công của mình là một người không có bí mật, ngoại trừ việc ngoại mẫu mất thì không còn khúc mắc nào tồn tại, nhưng bây giờ xem ra không phải là không có mà là do hắn không đủ quan tâm đến ngoại công mà thôi...

Trong khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang lo lắng thì Lục Thiên Hàn cứ nhìn chằm chằm vào miếng tiền đồng kia, rồi đột nhiên đưa tay vói vào trong áo lục lọi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tò mò nhìn lão gia tử.

Một lúc sau, Yêu Trường Thiên giơ tay ra, đặt thứ gì đó lên trên bàn...

Đến khi Yêu Trường Thiên thu tay về thì chỉ thấy trên bàn, có một đồng tiền khác giống đồng tiền của Cổ Kính Chi như đúc.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.

Lục Thiên Hàn dường như cũng bị bất ngờ —— trước kia khi ông điều tra manh mối thì vẫn luôn mang theo đồng tiền này bên người, mấy năm nay không mang theo nữa, khi nào thì bị Yêu Trường Thiên lấy? Còn mang theo bên người...

Bạch Quỷ Vương cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Cổ Kính Chi.

Cổ Kính Chi khẽ nhíu mày.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ ánh mắt của Yêu Trường Thiên, hai người đều giật mình —— ánh mắt này là của Bạch Quỷ Vương! Tuyệt đối không phải là ngoại mẫu!

Bình thường Yêu Trường Thiên không bao giờ tỏ ra ác ý với ai, ngay cả một chút cũng không vì “trái tim kia” sẽ quản thúc ông, một khi bản tính của Bạch Quỷ Vương  xuất hiện thì tất nhiên trong lòng sẽ quặn đau.

Nhưng lúc này ngoại mẫu của Bạch Ngọc Đường dường như lại giống như lần Bạch Quỷ Tộc xuất hiện, không thấy đâu.

Khi Bạch Ngọc Đường đang cân nhắc tình huống thì đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái lên đầu vai hắn.

Bạch Ngọc Đường nhìn làn da màu lam kia, mày càng nhăn lại mấy phần —— là Giao Giao!

Lúc này, giao nhân vẫn luôn đi theo Bạch Ngọc Đường dường như đang truyền tin tức nào đó cho hắn.

Giao Giao có thể nói chuyện, mỗi lần có tình huống nguy hiểm đặc biệt nghiêm trọng thì nó đều sẽ mở miệng nhắc nhở... Nhưng lúc này Giao Giao không nói gì mà chỉ ấn đầu vai Ngọc Đường.

Nhưng Ngũ gia vẫn từ vị trí mà Giao Giao đè lại cảm nhận được ý lạnh như hàn băng.

Triển Chiêu khó hiểu mà nhìn hành động của Giao Giao —— đây là lần đầu tiên xảy ra.

Cảm nhận của Bạch Ngọc Đường càng rõ hơn Triển Chiêu, trong luồng hàn ý lạnh đến thấu xương, hắn cảm nhận được một loại “địch ý” rất rõ ràng!

Giao Giao có địch ý với ai? Là Cổ Kính Chi? Hay là hai đồng tiền kia? Hoặc là...

Triển Chiêu cũng liếc mắt nhìn về phía cửa —— trước cửa có một người đứng đó đã lâu nhưng lại không bước vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.