Thiên Tôn chỉ ở lại Phái Thiên Sơn nửa ngày đã nói muốn theo Bạch Ngọc Đường cùng về Hắc Phong Thành.
Ngũ gia thay sư phụ lên núi chào từ biệt Lục Phong, hiển nhiên là Lục Phong không nỡ nhưng cũng không cố giữ, dù sao Thiên Tôn lộ diện một lần đã là niềm vui lớn.
Bạch Ngọc Đường thấy thập đại đệ tử phái Thiên Sơn tập trung một chỗ, có một số còn là vừa mới gấp gáp trở về, tất cả mọi người đều tỏ ra thất vọng, bèn nói, “Đợi qua lần này ta lại dẫn người về, các ngươi cố gắng luyện công là được.”
Chúng đệ tử phái Thiên Sơn kinh ngạc mà nhìn Bạch Ngọc Đường cáo từ xuống núi.
Vương Lạc vuốt cằm, nhỏ giọng hỏi sư huynh đệ bên cạnh, “Ta thấy... tính cách của tiểu sư tổ đã khá hơn rất nhiều, không ngờ lại nghĩ thay người khác như vậy?”
Vừa mới dứt lời, bị Lục Phong gõ đầu, “Đừng nói bừa, tiểu sư tổ vốn là người rộng lượng ôn hòa.”
Thập đại đệ tử đều nhướng mày nhìn Chưởng môn —— Bạch Ngọc Đường ôn hòa? Chưởng môn sư huynh ngươi xác định ngươi và chúng ta đang nói về cùng một Bạch Ngọc Đường sao?
Lục Phong tức đến giậm chân.
Lúc này phía trước núi có một tiểu đồ đệ chạy đến đưa một phong thư cho Lục Phong, nói là có người đưa tới cửa, không nhắn gì đã bỏ đi.
Lục Phong có chút khó hiểu mà nhận phong thư, vừa nhìn thì liền giật mình hít một hơi, nhanh chóng hét to với thập đại đệ tử, “Mau! Ngăn sư tôn bọn họ lại!”
...
Cứ như vậy, Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn mới vừa tới chân núi thì trên núi có nguyên một đám đệ tử phái Thiên Sơn không ngừng hô to “sư tổ, sư tôn...” mà đuổi theo xuống.
Ngũ gia có chút khó hiểu.
Lục Phong chạy đến trước mặt, giao lá thư nọ cho hắn, nói là vừa mới nhận được.
Bạch Ngọc Đường nhận thư, vừa đọc, cau mày.
Chỉ thấy trên phong thư có đúng ba chữ —— Hắc Thủy Cung.
Bạch Ngọc Đường không hiểu mà cầm thư nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhìn chằm chằm phong thư kia hơi cau mày, gật đầu, ý bảo Bạch Ngọc Đường mở ra.
Ngũ gia mở ra, trong phong thư có một tấm thiệp mời, vài chữ ít ỏi, ý đại khái là —— Hắc Thủy Cung tái lập, hy vọng các vị Chưởng môn võ lâm Trung Nguyên có thể đến dự lễ nhậm chức của tân Cung chủ.
Lá thư không đầu không đuôi, người phát thiệp là ai, mời ai tham gia điển lễ, thời gian địa điểm một câu cũng không nhắc đến, lần đầu tiên mới thấy một tấm thiệp mời qua loa như vậy.
Lục Phong hỏi, “Có phải là một trò đùa không?”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn vươn tay, tiếp nhận lá thư, nhẹ nhàng vung tay.
Theo động tác của Thiên Tôn, trên tờ giấy viết thư kia xuất hiện vài hoa văn màu đen, hoa văn như thủy mặc chậm rãi khuếch tán ra, sau đó...hình thành một đồ án đầy đủ, là một đóa hoa sơn trà màu đen.
Chúng đệ tử Phái Thiên Sơn đều không hiểu, Bạch Ngọc Đường lại cau mày —— hắn từng nhìn thấy đóa hoa sơn trà này rồi, bên tai Hắc Thủy Bà Bà vẫn luôn cài một đóa hoa như vậy.
Trước kia Tiểu Tứ Tử từng hiếu kỳ mà hỏi bà, “Bà Bà, hoa của người vì sao không tàn?”
Hắc Thủy Bà Bà bèn tháo hoa xuống cho bé nhìn, mới phát hiện ra đây không phải hoa thật mà là một đóa hoa bằng ngọc được chạm trổ tinh mỹ.
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn kỹ, đóa hoa kia được chạm trổ tinh mỹ, mấu chốt là loại đá này cực kỳ khó kiếm. Miếng ngọc dùng để chạm trổ là thanh ngọc nguyên khối, một nửa màu đen một nửa màu xanh thẫm, mà chính giữa còn có một khối đá màu vàng. Công tượng điêu khắc rất khéo léo mà đem phần đá màu vàng khắc thành nhụy hoa, màu đen là đóa hoa, phần xanh thẫm tạo thành một chiếc lá.
Cánh hoa mỏng như cánh ve, cả đóa hoa nhẹ chẳng khác gì hoa thật vậy.
Tiểu Hầu gia Bàng Dục cũng từng khen ngợi, hắn rất biết nói ngọt, mở miệng liền vuốt mông ngựa, “Tiểu Bà Bà đang mang một bảo bối ha! Chỉ có hoa như thế này mới xứng với thân phận của Bà Bà.”
Tiểu Lương Tử hỏi, có phải rất đáng giá không?
Một đám đại tài tử trường Thái Học đều nói, không chỉ là đáng giá, chỉ nội khả năng điêu khắc này, thiên hạ hiện nay không có một sư phụ ngọc khí nào có thể khắc ra được.
Tiểu Tứ Tử giúp Hắc Thủy Bà Bà cài hoa trở lại, hỏi, “Bà Bà, hoa này là mua được ạ?”
Hắc Thủy Bà Bà vươn tay khẽ che miệng, cười nói, “Đồ gia truyền đấy!”
Một đám đại tài tử vây quanh bà nhao nhao hỏi thăm có phải tổ tiên của Bà Bà rất có tiền không.
Chọc cho Bà Bà cười “hoắc hoắc” mấy tiếng, ngoắc tay với mấy hài tử, “Cho các ngươi xem một thứ rất lợi hại.”
Mọi người đều hiếu kỳ.
Bà Bà đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa sơn trà màu đen, bỗng nhiên... hoa sơn trà đổi sắc, cả đóa hoa trong nháy mắt biến thành màu xanh lam, đồng thời, hình dáng cánh hoa cũng thay đổi, màu xanh lam kia chuyển động, tựa như một ngọn lửa bùng cháy, lại tựa như mặt biển bắt đầu cuộn sóng, nhụy hoa màu vàng ở trung tâm cũng trở nên trong suốt như băng.
Khi tất cả mọi người đang còn há hốc miệng, Công Tôn kinh hô một tiếng, “Ngọc trung chi vương – Băng Hỏa Hải!”
Hắc Thủy Bà Bà lại một lần nữa phẩy nhẹ đóa hoa sơn trà kia, “ngọn lửa” trong nháy mắt liền dập tắt, trở lại nguyên dạng.
“Băng Hỏa Hải... ta từng nghe cha ta nói qua!” Bàng Dục mở to hai mắt. “Lần trước cha ta có tìm được một mảnh ngọc bằng cỡ đầu ngón tay, dùng hai tòa nhà mới đổi được, còn nói nếu tìm được mảnh nào lớn hơn có thể dùng làm đồ gia truyền!”
Hắc Thủy Bà Bà cười khẽ, vươn tay nhẹ nhàng chỉ chỉ Bàng Dục, “Thái sư thật biết nhìn hàng!”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm đóa hoa in trên thư —— đóa hoa này rất giống với đóa hoa của Hắc Thủy Bà bà, hoặc là nói... tuy rằng vẽ rất đơn giản nhưng cơ hồ giống nhau như đúc.
Thiên Tôn đưa lá thư kia giao cho Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia đem thư thả trở lại vào trong bì thư.
Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn ngẫm nghĩ, nói với Lục Phong, “Ngươi mang theo mấy người, cùng chúng ta đến Hắc Phong Thành một chuyến.”
Lục Phong cả kinh.
Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc.
Thập đại cao thủ Phái Thiên Sơn há hốc miệng —— thiệt hay giả? Cùng lên đường với Thiên Tôn á?
Lục Phong có chút không hiểu, hỏi Thiên Tôn, “Sư tôn, chúng ta đi là...”
Thiên Tôn chắp tay sau lưng đứng một bên ngắm phong cảnh, chậm rãi buông ra một câu, “Dư Khiếu Nguyên là trưởng bối của bản tọa, có một số việc cần quản thì phải quản. Đến Hắc Phong Thành, hết thảy nghe theo Ngọc Đường an bài, đừng gây chuyện.”
Lục Phong cùng thập đại đệ tử đều cúi người nói “vâng”, nhanh chóng lên núi chuẩn bị.
Bạch Ngọc Đường thấy thêm nhiều người, liền quyết định đi đường thủy, đi trước mướn thuyền.
Nửa canh giờ sau, tất cả mọi người cùng lên đường, chạy đến Hắc Phong Thành.
...
Một đầu khác, Triệu Phổ gặp sứ giả xong, đang ngồi trong soái trướng, cầm phong thư phát ngốc.
Lúc này, màn trướng được vén lên, Hạ Nhất Hàng mang theo Hiên Viên Lang và Diệp Tinh đi vào.
Hai người nói sơ qua mục đích đến đây, mới nói xong thì Triển Chiêu cũng đến.
Cùng Triển Chiêu đi vào, còn có Hắc Thủy Bà Bà.
Hiên Viên Lang và Diệp Tinh đều có chút khó hiểu, sao Triển Chiêu lại mang theo một tiểu cô nương vào đây? Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi vậy? Đến mười lăm chưa?
Hai người đang kỳ quái thì thấy Triệu Phổ và Hạ Nhất Hàng đều đứng dậy nghênh đón, Hạ Nhất Hàng kéo ghế mời Hắc Thủy Bà Bà đến ngồi gần vị trí noãn lô, ngay cả nước trà cũng tự mình rót.
Diệp Tinh cùng Hiên Viên Lang liếc mắt nhìn nhau —— tình huống gì đây?
Triển Chiêu không giới thiệu cụ thể với hai người, chỉ nói với Diệp Tinh và Hiên Viên Lang đang đầy mặt mơ hồ, “Thái di bà của ta!”
“Khụ khụ...”
Hiên Viên Lang sặc nước trà, Diệp Tinh cũng dở khóc dở cười, quả nhiên là lão thần tiên Ma Cung, đầu năm nay có phải công phu càng tốt thì nhìn càng trẻ không?
Diệp Tinh không cần phải nói, Hiên Viên Lang cũng đã từng gặp qua Thiên Tôn nên cả hai người đều rất đàng hoàng, đứng dậy cung kính hành lễ với Bà Bà, theo Triển Chiêu gọi Thái di bà.
Hắc Thủy Bà Bà che miệng cười hai tiếng, gật đầu nói một tiếng “Ngoan”.
Tuy không thấy Bà Bà mở miệng nói chuyện nhưng nghe thấy phát ra âm thanh, Hiên Viên Lang và Diệp Tinh giật mình mà nhanh chóng ngồi xuống uống trà.
Triển Chiêu đang định mở miệng nói với Triệu Phổ thì Triệu Phổ đã khoát tay, nói trước, “Phỏng chừng là cùng một chuyện, di bà tỉnh vừa đúng lúc.”
Nói xong, Triệu Phổ đưa phong thư trên bàn cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu vươn tay nhận lấy xem thử, phần đề tên trên phong thư chỉ có Hắc Thủy Cung, bên trong là một tấm thiệp mời, là mời Triệu Phổ đến tham gia điển lễ nhậm chức của Tân cung chủ Hắc Thủy Cung.
“Vừa rồi là sứ giả của Liêu quốc, mấy đại môn phái giang hồ của Tây Hạ cùng với Liêu quốc đều nhận được những bức thư giống nhau như đúc, còn có về việc mấy người của võ lâm Tây Vực bị giết, thủ pháp đến từ Hắc Thủy Cung, đều là một chuyện này!” Hạ Nhất Hàng giúp đỡ giải thích một chút.
Triển Chiêu lật qua lật lại lá thư, nghi ngờ mà hỏi Hắc Thủy Bà Bà, “Thái di bà, thư này là thật sao?”
Hắc Thủy Bà Bà vươn tay nhận lấy tấm thiệp mời nhìn nhìn, sau đó phất nhẹ tay...
Theo động tác của Bà Bà, trên giấy viết thư xuất hiện một đóa hoa sơn trà màu đen.
Hiên Viên Lang nhìn tưởng như đang xem ảo thuật, Diệp Tinh cũng là vụt một tiếng đứng dậy, nhìn chằm chằm đóa hoa sơn trà màu đen cài trên tóc của Hắc Thủy Bà Bà.
Triển Chiêu xua tay với hắn ý bảo hắn ngồi xuống, đừng quá kích động.
Lúc này trong bụng Diệp Tinh lộn tùng phèo, hắn có chút không rõ vị trước mắt này là ai, đừng nói là Dư Khiếu Nguyên chứ? Vậy đã bao nhiêu tuổi rồi? Cũng là Ma Cung? Đang đùa sao?!
Hắc Thủy Bà Bà giao thư cho Triển Chiêu, quay sang nhìn Hiên Viên Lang và Diệp Tinh.
Hai người nhìn Bà Bà dùng một đôi mắt đỏ màu ngọc hồng lựu như mắt rắn mà chậm rãi quét qua người mình, đều cảm thấy da gà nổi hết cả lên. Diệp Tinh dù sao cũng là võ lâm cao thủ nên vẫn còn ổn, Hiên Viên Lang thì cảm thấy chân mình như nhũn ra, may mà đang ngồi.
“Các ngươi có nhìn thấy bóng đen đó không?” Hắc Thủy Bà Bà hơi nghiêng đầu, hỏi.
Diệp Tinh và Hiên Viên Lang ngẩn người, đều lắc đầu, “Chúng ta chỉ nghe nói thôi.”
Hắc Thủy Bà Bà gật đầu, “Trong truyền thuyết, là nói về cái bóng đen đó như thế nào?”
Diệp Tinh nhớ lại một chút. “Cách nói cơ bản đều tương tự như nhau, nói là sau khi phát hiện thấy người chết thì có một bóng đen nhanh chóng biến mất, không bắt được kẻ nào cả.”
“Bóng đen đó là hình người à?” Hắc Thủy Bà Bà hỏi tiếp.
“Đúng vậy, nói là bóng người màu đen.”
Hắc Thủy Bà Bà mở to mắt, không nói gì nữa, dường như đang ngẩn người.
Triệu Phổ và Hạ Nhất Hàng đều nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu đứng một bên chờ, Hắc Thủy Bà Bà có thói quen như thế này, khi đang nói chuyện thì đột nhiên ngẩn người, phỏng chừng là đang tự hỏi đi... kỳ thật Triển Chiêu không biết là mấy vị bà bà đang họp, mọi người mồm năm miệng mười thảo luận một chút, Hắc Thủy Bà Bà lúc này đang nghe họ trao đổi.
Khi mọi người cố nhẫn nại chờ đợi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó mành được vén lên, Lâm Dạ Hỏa chạy vào.
Hỏa Phượng cầm phong thư trong tay, “Các ngươi đã bắt đầu rồi à? Vừa rồi ta mới gặp Túc Thanh, nói cho các ngươi một chuyện rất lạ!”
Lâm Dạ Hỏa vừa nói vừa quơ quơ lá thư trong tay.
Không đợi hắn nói xong thì Triển Chiêu cũng giơ lên lá thư trong tay lắc lắc.
Hỏa Phượng giật mình, “Các ngươi cũng nhận được? Để ta!”
Lá thư của Lâm Dạ Hỏa đã được mở sẵn, rút ra thiệp mời, đồ án hình hoa sơn trà cũng đã xuất hiện.
Triển Chiêu hỏi hắn, “Liễu đại gia mở ra xem qua rồi?”
“Đúng vậy, đưa đến Hỏa Phượng Đường!” Lâm Dạ Hỏa đáp, “Túc Thanh chạy đến truyền tin, ta nhìn thoáng qua còn tưởng có kẻ đùa dai, bất quá Túc Thanh nói, Liễu đại gia và Âm di đều nói là thật!”
Hiên Viên Lang và Diệp Tinh không hiểu —— cái gì mà thật hay giả?
Hạ Nhất Hàng tò mò hỏi Hắc Thủy Bà Bà, “Bà Bà, đóa hoa này làm sao mà vẽ ra được? Là dùng loại mực đặc biệt gì sao?”
Hắc Thủy Bà Bà nghe xong, nhẹ nhàng nâng tay, vỗ một cái lên mặt bàn.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm mặt bàn.
Trên bàn cái gì cũng không có.
Bà Bà vỗ xong, ngón tay gõ nhẹ lên bàn một cái... theo động tác của Bà Bà, trên bàn xuất hiện một đóa hoa sơn trà màu đen, cực kỳ tương tự với đóa hoa trên thư, chỉ là...
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa cầm hai tấm thiệp mời so sánh với đóa hoa trên bàn, phát hiện —— còn có chút khác nhau, tuy rằng rất giống.
“Người viết thư cũng có nội lực của Hắc Thủy Cung sao?” Triển Chiêu hỏi Hắc Thủy Bà Bà.
Bà Bà ngẫm nghĩ, nói, “Không chắc.”
“Mấy đóa hoa sơn trà này...” Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi Hắc Thủy Bà Bà, “Đại diện cho gì ạ? Là huy hiệu của Hắc Thủy Cung trước kia sao? Ta nhớ đại hòa thượng có nói, Hắc Thủy Cung được xây dựng trên Hắc Thủy, một tòa cung điện thuần màu trắng, trên cửa chính của cung điện có hình một đóa hoa sơn trà màu đen, là cái này sao?”
Hắc Thủy Bà Bà nghe lời này, đột nhiên lại bắt đầu ngẩn người, sau đó tự nhiên lại nở nụ cười.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bà Bà, nụ cười này chẳng mấy khi được thấy, bình thường Bà Bà mà cười thật ra rất quỷ dị, nhưng nụ cười mỉm này lại mang theo bình thản ấm áp, là vì nhớ đến Hắc Thủy Cung sao?
Hiên Viên Lang làm mặt quỷ với Diệp Tinh, ý là —— cảm giác vị này trông không được bình thường cho lắm ha?
Diệp Tinh cau mày trừng hắn —— phần lớn trưởng bối nhà Triển Chiêu đều là kiểu này, ít nói nhảm, cẩn thận bị đánh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]