Chương trước
Chương sau
Bạch Ngọc Đường mang theo Thiên Tôn cùng với các tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn xuống thuyền ăn cơm.

Cung Phúc Lâu là tửu lâu lớn nhất Tất Châu Phủ, quy mô không thua kém gì tiệm chính của Thái Bạch Cư ở Khai Phong Thành. Bốn phía được nước bao quanh đều là bến tàu, trên cả hòn đảo chỉ có một tòa lâu, hết sức khí phái.

Bạch Ngọc Đường xuống thuyền nhìn lướt qua thì phát hiện ra không ít thuyền của các môn phái giang hồ, trong lòng nghi hoặc.

Tây Bắc xa xôi, không có khả năng vô duyên vô cớ nhiều môn phái võ lâm Trung Nguyên như vậy tập trung về, có lẽ thứ duy nhất có thể giải thích được chính là tấm thiệp mời từ Hắc Thủy Cung kia.

Nhưng tấm thiệp mời ngắt đầu bỏ đuôi, đưa đến một cách tùy tiện như vậy mà thật sự có nhiều đại môn phái coi là thật sao? Đặc biệt có rất nhiều môn phái mới xuất hiện... những bang phái này từ khi thành lập đến bây giờ phỏng chừng chưa vượt quá hai mươi năm, bọn họ biết Hắc Thủy Cung xảy ra chuyện gì sao? Khi Hắc Thủy Cung diệt cung thì ngay cả Ân Hậu và Thiên Tôn vẫn còn là tiểu hài tử, nói cách khác, thời kỳ môn phái đó cường thịnh căn bản chưa ai nhìn thấy, một tấm thiệp mời như vậy lại có thể khiến cho võ lâm Trung Nguyên huy động lực lượng lớn đến thế?

Đi vào Cung Phúc Lâu thì thấy trong lâu đã ngồi đầy người, ít nhất là ngay cả tại đại đường ở tầng một cũng không thể thêm nổi một chỗ, tiểu nhị mang thức ăn lên đều phải lách người mà đi qua các bàn chật kín.

Nguyên bản Lục Phong còn lo lắng họ đi vào sẽ khiến cho mọi người chú ý, nhưng trong lâu đầy người náo náo nhiệt nhiệt, mọi người bận rộn ăn cơm nói chuyện, không ai để ý đến bọn họ.

Lúc này, một tiểu nhị chạy đến tỏ ra có lỗi mà nói với mọi người, “U, các vị khách quan, chỗ này của chúng ta đã đầy...”

Dường như tiểu nhị muốn mời mọi người về thuyền đợi một lát nữa.

Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, Bạch Phúc đã tiến lên.

Quản gia Hãm Không Đảo có cái gì mà chưa gặp qua, tiến lên kéo tiểu nhị qua thì thầm mấy câu, tiểu nhị lập tức đi mời chưởng quỹ đến.

Chưởng quỹ dẫn mọi người lên lầu, nói, “Tầng năm có thể thêm một bàn, mời lên lầu.”

Tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn tò mò mà nhìn quản gia Bạch Phúc, đây chẳng lẽ là có tiền có thể sai quỷ đẩy ma trong truyền thuyết sao?

Mọi người theo chưởng quỹ lên trên lầu thì nhận ra mấy tầng lầu khác cũng đều trong trạng thái kín người hết chỗ, tiểu nhị chạy lên chạy xuống cũng nhiều, bởi vậy không ai để ý đến vị chí tôn của võ lâm Trung Nguyên đang được một đám tiểu hài nhi vây quanh, vừa nói vừa cười đi lên lầu.

Bạch Phúc hỏi thăm chưởng quỹ, “Ông chủ làm ăn thật phát đạt, mỗi ngày việc buôn bán ở đây đều náo nhiệt như vậy sao?”

Chưởng quỹ liên tục xua tay, nói việc làm ăn bình thường cũng không tồi, nhưng ba bốn ngày nay đột nhiên càng ngày càng đông người, lại đều là người giang hồ, đoán chừng là muốn mở võ lâm đại hội gì đó đi?

Bạch Phúc hỏi thăm tỉ mỉ hơn nhưng miệng của chưởng quỹ lại rất kín.

Trong lòng Ngũ gia đã hiểu, nơi này là khu vực của Hắc Phong Thành, không chừng chưởng quỹ này là thám tử trong quân doanh, có chuyện gì đương nhiên sẽ không nói cho người qua đường, nhưng Triệu Phổ ở đầu kia hẳn là đều biết.

Cũng may càng lên cao càng an tĩnh, tầng năm ngay cả cầu thang cũng được lót thảm thêu tơ vàng.

Lục Phong biết bữa cơm này phỏng chừng không rẻ, tiến lên đi song song với Bạch Ngọc Đường, nói nhỏ, “Phiền tiểu sư tổ tốn kém!”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy Lục Phong thật khách khí, Bạch Phúc đi theo lên lầu định thay thiếu gia nhà mình khách sáo với Lục Phong hai câu, bỗng nhiên chợt nghe thấy phía trước vang lên một tiếng “vèo”.

Mọi người vừa mới đi lên tầng năm thì ngay phía trước mặt có một người bay tới.

Lúc này chưởng quỹ và Bạch Phúc đi tuốt đằng trước, một đám tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn vây quanh Thiên Tôn đi theo phía sau.

Chưởng quỹ vừa ngẩng đầu đã giật mình, giữa ban ngày ban mặt ăn một bữa cơm, ai lại ném một người sống lại đây vậy?

Triệu Viện và Liễu Cẩm Lân đi ngay phía sau hai người họ, thuận tay kéo cả hai sang bên cạnh.

Hai nha đầu vốn là cũng muốn né luôn, nhưng nghĩ lại... phía sau còn có Thiên Tôn, không thể để sư tôn bị đụng! Vì thế, Liễu Cẩm Lân vươn tay, một phát túm lấy lưng quần người nọ xoay một vòng trên không trung rồi thả xuống mặt đất bên cạnh.

Người nọ lảo đảo, nện mông “uỵch” một tiếng ngồi bệt xuống đất.

Mọi người nhìn lại, đều buồn cười.

Vóc người của Liễu Cẩm Lân nhỏ nhắn, nhưng vừa rồi nàng một tay đỡ được “người bay” kia lại là một hán tử dáng người cường tráng, ngồi mà cao chẳng chênh lệch là bao với cô nương này.

Mọi người Phái Thiên Sơn lục tục lên lầu, đều rất tò mò trên lầu đã xảy ra chuyện gì.

Liễu Cẩm Lân phẩy phẩy tay, cũng ngẩng đầu nhìn, bụng nói ai ném người qua vậy? Nội lực không thấp.

Tầng năm có tổng cộng bốn cái bàn, bàn không lớn lắm, đều ngồi đầy người, nơi cạnh cửa sổ được dọn ra một cái bàn lớn, là mới vừa được dọn xong, hẳn là thêm chỗ cho mọi người Phái Thiên Sơn.

Ngũ gia nhìn thoáng qua trên lầu, nháy mắt có chút dở khóc dở cười, trên đời này đúng là có những việc trùng hợp như vậy, toàn bộ đều biết cả, một bàn là lão bằng hữu, một bàn không biết có nên tính là bằng hữu không, còn có một bàn có biết nhưng không thân, cuối cùng là một bàn có quan hệ rất kém.

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Thiên Tôn đang cố gắng núp sau lưng mình, ý là —— người xem đi ăn có một bữa cơm thôi mà đụng phải gì này.

Vì sao Thiên Tôn lại trốn ra sau lưng Bạch Ngọc Đường? Bởi vì đang ngồi ở đây có một kẻ “đối địch” với Thiên Tôn.

Lại nói võ lâm đương thời hẳn là không có kẻ nào có thể khiến Thiên Tôn “sợ” đi, nhưng vị này rất phiền phức, đụng trúng rất xấu hổ.

Mà so với Thiên Tôn và Bạch Ngọc Đường đang không biết nói gì thì mấy tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn lại nhảy nhót vui mừng.

Liễu Cẩm Lân và Triệu Viện hai nha đầu cao hứng phấn chấn gọi to, “Tiểu Muội tỷ!”

Tại bàn đối diện có một tiểu mỹ nhân cũng vui mừng mà vẫy các nàng, “Viện Nhi, Lân Nhi!”

Trong số bốn bàn này, một bàn được Bạch Ngọc Đường xếp vào vị trí lão bằng hữu, đang ngồi chính là người của Thục Trung Đường Môn, hai vị Đương gia đều đến đây, một người là Đường Tứ Đao, người còn lại là Đường Tiểu Muội, đều là người quen cũ của Ngũ gia. Đường Tiểu Muội còn là nghĩa nữ được Lục Tuyết Nhi chính miệng thừa nhận, cũng là muội tử của Bạch Ngọc Đường.

Đường Tứ Đao tò mò mà nhìn một đám người đi theo Ngũ gia đến, cơ bản hắn đều biết, tất cả mọi người đều là người của Phái Thiên Sơn, thập đại đệ tử có bảy người đến, gần như đông đủ, ngay cả Chưởng môn Lục Phong cũng đến.

Tuy công phu của Lục Phong bình thường nhưng đây cũng là Chưởng môn của đệ nhất đại môn phái Trung Nguyên, bối phận rất cao.

Đường Tứ Đao và Đường Tiểu Muội đều đứng dậy hành lễ, đồng thời cả hai nhìn hai người phía sau Lục Phong.

Hai người bọn họ tất nhiên quen thuộc với Bạch Ngọc Đường, hai người họ cũng từng gặp qua Thiên Tôn... chỉ là vì sao lão gia tử lại là một đầu tóc đen vậy?

Đường Tứ Đao và Đường Tiểu Muội đều là người lão luyện trên giang hồ, việc gì nên hỏi việc gì không nên hỏi rất rõ ràng, đều hành lễ với Lục Phong và Thiên Tôn xong thì không nói thêm gì cả.

Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày với Đường Tứ Đao.

Đường Tứ Đao có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu với hắn, tựa như nói —— vụ tranh chấp vừa rồi không phải do họ gây ra.

Đường Môn đã dùng bữa xong, mấy vị đệ tử đứng dậy để tiểu nhị dọn bàn của Đường Môn đi, ghép bàn lại với Phái Thiên Sơn, để lại Đường Tứ Đao và Đường Tiểu Muội, những người khác đều về thuyền đợi.

Ngũ gia ngồi xuống, không cần phải hỏi ——  dánh vẻ của Đường Tứ Đao như vậy, ắt hẳn là đến Hắc Phong Thành.

Ngũ gia giương mắt, quan sát Đường Tứ Đao.

Đường Tứ Đao bĩu môi hướng về phía Đường Tiểu Muội bên cạnh.

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Đường Tiểu Muội, đột nhiên mặt nha đầu đỏ lên một chút, vội vàng nói chuyện với Liễu Cẩm Lân và Triệu Viện, dáng vẻ rất mất tự nhiên.

Bạch Ngọc Đường buồn cười, Đường Tiểu Muội vốn không sợ trời không sợ đất vậy mà lại thẹn thùng!

Trước đây, Hạ Nhất Hàng từng hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ với Bạch Ngọc Đường về tình hình của Đường Môn, Ngũ gia còn rất khó hiểu không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó Tiểu Tứ Tử mới nói với hắn, “Muội Muội tỷ tỷ vừa ý Quảng Quảng rồi!”

Bạch Ngọc Đường về hỏi Triển Chiêu, Triển Chiêu nói thật vừa vặn, ngày đó Đường Tứ Đao chạy đến kéo hắn đi tửu lâu uống rượu cả một buổi chiều, tán gẫu đều là về Long Kiều Quảng, tứ thiếu gia đem gia phả, nhân phẩm, sở thích của Hữu tướng quân tra xét hết một lần, cười tủm tỉm mà đi về, hóa ra là như thế này.

Long Kiều Quảng và Đường Tiểu Muội đều là người tài giỏi mà cũng đều có chút kỳ quái, nhưng xét hết tất cả các phương diện lẫn điều kiện thì thật đúng là môn đăng hộ đối, trời sinh một đôi.

Đường lão thái thái vừa nghe khuê nữ nhìn trúng Đại Tống Hữu tướng quân thì vui mừng vô cùng, ngay cả vị ca ca xoi mói nhất Đường Môn là tứ ca cũng rất hài lòng về Long Kiều Quảng.

Một đám ở Hắc Phong Thành thì càng khỏi phải nói, mấy vị... huynh đệ của Hữu tướng quân đều đá mông hắn nói bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, tiểu tử này đào hoa khó lường.

Quảng gia từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Tiểu Muội liền thích, cô nương này không chỉ bề ngoài coi được mà quan trọng nhất là tính tình rất hoạt bát, sáng sủa.

Trên đời này đúng là có việc tốt như vậy, Hồng Cửu Nương và Đường Môn lão thái thái tình như tỷ muội, Cửu Nương lại là sư nương của Quảng gia, vừa nghe Tiểu Muội coi trọng Long Kiều Quảng thì liền vỗ vai khen nàng rất tinh mắt, chỉ cần nhìn mỗi việc Long Kiều Quảng hiếu thuận với sư phụ hắn, hảo nam nhân nha! Sau này nhất định đối với thê tử ngàn y trăm thuận.

Cứ như vậy, nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên, Đường Môn và Hắc Phong Thành lại gần nhau, hai người vẫn luôn gặp gỡ.

Phải nói Quảng gia vốn là ưa dính người, vì thế nên rất chuyên cần chuồn đến Đường Môn.

Đường Tiểu Muội gần đây chẳng khác nào được ngâm trong hũ đường, người cũng càng lúc càng tỏa sáng.

Triệu Phổ thấy huynh đệ cả ngày hớn hở, cảm khái Tiểu Tứ Tử đúng là thật chuẩn! Nói có hoa đào hoa đào liền nở, quá thần!

Lúc này Bạch Ngọc Đường cũng không rõ biểu tình kia của Đường Tứ Đao, là nói lần này hắn đặc biệt mà theo Đường Tiểu Muội đến xem Long Kiều Quảng, hay là hắn có việc đến Hắc Phong Thành, thuận tiện mang theo muội tử đến... Dù sao Đường Tứ Đao cũng không phải là Triển Chiêu, việc giao lưu bằng ánh mắt không được thông thuận cho lắm.

Vừa nghĩ đến Triển Chiêu, Ngũ gia liền sâu kín mà thở dài, tiếc là mèo nhà hắn không ở đây, nếu không thì mấy tình thế phức tạp thế này không chừng mèo nhà hắn sẽ thích.

Ngũ gia vì sao cảm thấy tình thế phức tạp, bởi vì trong lâu ngoại trừ một bàn của Đường Môn ra thì mấy bàn khác thật đúng là không dễ nói.

Một bàn Ngũ gia rất quen, gần đây mới vừa có liên hệ, chính là cái bàn mà Thiên Tôn đối đầu.

Một bàn này có một vị đạo cô nhắm hai mắt ngồi ngay vị trí đầu, chính là Minh Tây sư thái.

Vị sư thái này có chút khúc mắc với Thiên Tôn, bà từng xuất hiện khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bọn họ đến Tô châu tra vụ án Động Con Rối, tính tình của lão thái thái cáu kỉnh như vậy là vì một chuyện.

Minh Tây sư thái và Huyền Ninh đại sư của Thiếu Lâm Tự khi còn trẻ vốn là phu thê, đêm thành thân đánh nhau rồi tách ra ở riêng. Huyền Ninh trong cơn tức giận xuất gia làm hòa thượng, Minh Tây vốn định đến Thanh Dương Sơn làm ni cô, không ngờ Thiên Tôn chỉ sai đường cho bà nên hại bà mơ mơ hồ hồ đi đến Minh Dương Sơn, kết quả trở thành đạo cô.

Mà một nam một nữ ngồi bên cạnh Minh Tây sư thái đều còn rất trẻ, Bạch Ngọc Đường cũng quen biết, nữ chính là khuê nữ Trưởng Tôn Dao của Chưởng môn Đông Hoàng Môn, Trưởng Tôn Tấn; mà người nam vẫn lỗ mãng như xưa, là đồ đệ của Trưởng Tôn Tấn, Hoa Nhất Trần.

Đông Hoàng Môn vốn là một môn phái rất tốt, nhưng Chưởng môn Trưởng Tôn Tấn sai lầm rơi vào mê cục con rối, khiến cho môn phái sụp đổ.

Nói đi cũng phải nói lại, so với mấy nhà khác trong tứ đại môn phái thì Đông Hoàng Môn coi như rất tốt, cũng không bị diệt hết, ít nhất vẫn giữ lại được căn cơ.

Các môn hạ đệ tử chạy hơn phân nửa, nguyên khí đại thương chỉ là phụ, quan trọng là thanh danh nguyên bản của Trưởng Tôn Tấn và mấy Chưởng môn khác, nay đều thành trò cười cho võ lâm Trung Nguyên.

Người của Đông Hoàng Môn trước kia ra ngoài đều ngẩng đầu ưỡn ngực, người giang hồ đều sẽ kính nhường ba phần, nhưng bây giờ đi ra ngoài đều cảm thấy có người chỉ trỏ sau lưng.

Điều duy nhất để Trưởng Tôn Tấn vui mừng đại khái chính là đồ đệ Hoa Nhất Trần này vẫn luôn trung thành và tận tâm với mình, thủy chung không phản bội.

Bạch Ngọc Đường từng nghe một vài tin đồn, nói là quy mô môn phái Đông Hoàng Môn thu nhỏ rất nhiều, Trưởng Tôn Tấn đã chậu vàng rửa tay rời khỏi võ lâm, bây giờ Chưởng môn là Hoa Nhất Trần.

Tuy Hoa Nhất Trần khá linh lợi nhưng dù sao công phu chỉ bình thường, bây giờ Đông Hoàng Môn không còn là đại môn phái gì nữa.

Cũng may Trưởng Tôn Tấn còn có người dì là Minh Tây sư thái, tuy tính cách của Minh Tây sư thái rất nóng nảy nhưng lão thái thái vẫn tương đối nghĩa khí, phỏng chừng là khi Đông Hoàng Môn gặp nguy hiểm, giúp chất nhi một tay.

Hoa Nhất Trần thấy Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua bàn mình thì cười cười với hắn, nâng chén ý chào một tiếng.

Ngũ gia khẽ gật đầu.

Tuy Minh Tây sư thái rõ ràng không thích bọn họ nhưng Khai Phong Phủ coi như cũng có ân với Đông Hoàng Môn. Đừng nhìn Hoa Nhất Trần rất lỗ mãng, nhưng chỉ bằng phần hiếu thuận và trung tâm của hắn với Trưởng Tôn Tấn, Ngũ gia cảm thấy bản chất của người này hẳn là không tệ lắm... Vì thế mới nói, một bàn kia hẳn là có thể xếp vào nhóm “quan hệ không tồi” đi?

Ngũ gia đang nghĩ tới đây thì thấy Minh Tây sư thái hơi hé mắt, nhìn thoáng qua bên ngày, đầu mũi “khụt khịt” mấy tiếng, “Thì ra là cao thủ Phái Thiên Sơn, quả nhiên tuổi trẻ tài cao.”

Bạch Ngọc Đường thầm hiểu, dựa vào luồng nội lực vừa rồi mà đoán thì người kia hẳn là bị Minh Tây sư thái ném ra. Có thể là kẻ đó chọc giận lão thái thái, sư thái cũng không dùng nội lực gì, phỏng chừng liền vung tay áo ném người ra. Nhưng Minh Tây sư thái phẩy tay áo cũng không phải là chuyện đùa, Liễu Cẩm Lân có thể dùng một tay đỡ được người, có thể thấy được dù tuổi còn trẻ nhưng công phu rất cao.

Minh Tây sư thái con người này có một đặc điểm, đại khái là vì chán ghét Huyền Ninh nên thái độ của vị lão thái thái này với nữ hài nhi và nam hài nhi khác nhau rất lớn. Dù sao Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy sư thái nhìn hắn và Triển Chiêu đều rất không vừa mắt.

Liểu Cẩm Lân là người hiểu chuyện đứng dậy cung kính hành lễ với sư thái, nói, “Đa tạ sư thái khen ngợi, kính đại danh sư thái đã lâu, nội lực sư thái thâm hậu khí chất phương hoa, vãn bối kính ngưỡng.”

Không chỉ có Liểu Cẩm Lân, Triệu Viện cũng đứng lên hành lễ chào hỏi, hai nha đầu nói rất trôi chảy, nói đến Minh Tây sư thái híp lại hai mắt gật đầu mỉm cười.

Thiên Tôn mở to hai mắt nhìn Lục Phong, vẻ mặt kia —— hay nha! Phái Thiên Sơn ta không ngờ lại có được tiểu đồ đệ vừa có tài lại ăn nói khéo léo như vậy, Lục Phong nha! Làm tốt lắm!

Lục Phong xấu hổ, thấy Bạch Ngọc Đường ngồi một bên cũng dùng ánh mắt bỡn cợt mà nhìn mình, Lục Chưởng môn thở dài —— bây giờ tiểu hài tử đều là cái kiểu này, người nhỏ mà ranh như quỷ...

Ngoại trừ hai bàn này ra còn có một bàn ngồi một nhóm người bình thường rất ít lộ diện trên giang hồ —— Lôi Thiết Môn.

Lôi Thiết Môn là một môn phái tương đối thần bí, người sáng tạo môn phái này họ Lôi, tên là Lôi Thiết, là người vùng Kiềm Quý. Có rất nhiều lời đồn đãi về vị Chưởng môn này, có người nói Lôi Thiết là vận tiêu cũng có người nói hắn là ma phỉ, tương đối tà hồ nhất chính là nói hắn là đuổi thi hay trộm mộ.

Từ khi Lôi Thiết Môn thành lập đến nay đại khái đã hơn một trăm năm, chưa bao giờ tham dự vào việc của võ lâm Trung Nguyên. Chưởng môn thay đổi ba người, người hiện tại này còn khá trẻ, tên là Lôi Nhạc, chỉ tầm ba mươi tuổi.

Bạch Ngọc Đường chỉ có duyên gặp mặt người này một lần, là tại một lần đại hội giang hồ võ lâm nào đó.

Những lần đại hội võ lâm Trung Nguyên, Ngũ gia bất quá là vì không muốn để Phái Thiên Sơn chịu thiệt nên đi ngang qua xem chừng, bởi vậy không có thâm giao gì với mấy môn phái này.

Lôi Thiết Môn và Thần Long Cốc là hàng xóm, nghe nói vị Chưởng môn Lôi Nhạc này và Cốc chủ Long Thần Cốc Trần Tử Hư có quan hệ không tệ lắm.

Hai huynh đệ Trần Tử Hư và Trần Tử Vô cùng với Đường Môn và Triển Chiêu có thù hận tương đối rối rắm.

Trước đây án Vô Hoa Mộc gây ầm ĩ tương đối lớn, đem cả di tộc của Bạch Quỷ Tộc đều kéo ra, đám người kia náo loạn muốn thay tim cho Yêu Trường Thiên, tìm lại Bạch Quỷ Vương Năm xưa, kết quả chứng minh Vô Hoa Mộc chỉ đơn giản là một trò đùa của Yêu Vương với mọi người mà thôi.

Đám người di tộc của Bạch Quỷ Tộc đó, Ngũ gia mới nhớ đến đã đau đầu..  . Yêu Trường Thiên dứt khoát bỏ chạy, vì quan hệ họ hàng mà hắn bị bắt làm Hoàng đế của Bạch Quỷ Tộc, quản đám người chán muốn chết đó.

Theo Bạch Ngọc Đường được biết, gần đây Bạch Quỷ Tộc ngược lại rất đàng hoàng, tránh trong rừng tây nam nghỉ ngơi lấy lại sức.

Nhưng lúc ấy di tộc của Bạch Quỷ Tộc cấu kết với Thần Long Cốc là sự thật... nếu nói Bạch Quỷ Tộc là ngoại tộc, Triệu Trinh cân nhắc đến ích lợi mọi mặt nên mới xử lý nhẹ bọn họ, thì Thần Long Cốc lại mang tội phản quốc.

Đệ đệ Trần Tử Vô bản tính thành thật, chỉ là tòng phạm nên chỉ bị xử lý nhẹ. Thế Nhưng ca ca Trần Tử Hư lại là ngụy quân tử danh xứng với thực, vả lại trên tay liên lụy nhiều vụ án mạng, lúc này còn đang bị Đại Lý Tự thẩm tra xử lý.

Sau khi Trần Tử Vô giải tán Thần Long Cốc thì về nhà cũ, từ đó về sau mai danh ẩn tích.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua các đệ tử Lôi Thiết Môn ngồi ở bàn bên cạnh bình tĩnh ăn cơm không hề chớp mắt, ngồi một đầu còn có cả vị Chưởng môn Lôi Nhạc kia.

Vừa rồi đích thực là Lôi Nhạc có liếc nhìn mọi người Phái Thiên Sơn, nhưng rất nhanh liền cúi đầu, vờ như không nhận ra gì cả, hành sự rất khiêm tốn.

Ngũ gia không đoán được hắn là trung hay gian... nước giếng không phạm nước sông đi.

Mà một bàn cuối cùng được Bạch Ngọc Đường xếp vào nhóm “có quen biết”, là người của Ngô Gia Trại.

Ngô Gia Trại này là một môn phái tại Hán Trung, lấy đảo làm trại, hùng bá một vùng Hán Giang.

Vốn là, Cao Hà Trại là đệ nhất đại trại tại Trung Nguyên, tiếc là đầu năm nay mấy môn phái võ lâm, một khi tỏ ra kiêu ngạo bao nhiêu thì càng hại thân bấy nhiêu.

Biển gia từ thịnh chuyển suy, một Bạch Mộc Thiên đã khiến cho Cao Hà Trại loạn đến long trời lở đất. Cuối cùng Cao Hà Trại suy sụp, tương tự như Đông Hoàng Môn, từ đại trại đệ nhất thiên hạ cực thịnh một thời lưu lạc thành một môn phái nhỏ phổ thông.

Cao Hà Trại sụp đổ, Ngô Gia Trại nhân cơ hội hợp nhất một phần môn đồ của Cao Hà Trại để mở rộng môn phái của mình, muốn trở thành Trung Nguyên đệ nhất trại kế tiếp.

Nhưng thủy trại dù sao cũng không thể sánh bằng trại trên đất liền, đặc biệt trên đảo nhỏ chỉ có thể chứa được số lượng người không nhiều, quy mô có hạn.

Môn phái hoạt động trên nước của võ lâm Trung Nguyên không tính là nhiều nhưng thực lực không yếu, tuy Ngô Gia Trại có dã tâm bừng bừng nhưng muốn đạt đến đỉnh cao bằng với Cao Hà Trại thời kỳ cực thịnh vẫn rất khó khăn. Dù sao Trại chủ Cao Hà Trại, Biển Thịnh có địa vị giang hồ nổi danh ngang với Lục Thiên Hàn, đương gia của Ngô Gia Trại bất quá chỉ là một chủ thuyền, người ngang tàng một chút, thủ hạ đồ đệ nhiều một chút mà thôi.

Chưởng môn Ngô Gia Trại là Ngô lão đại, cùng với Nhị đương gia Hàn Chương của Hãm Không Đảo quen biết từ nhỏ.

Triệt Địa Thử Hàn Chương không giống với lão đại chu toàn, lão tam hào sảng, lão tứ khôn khéo, lão nhị lại là một người tương đối cô tịch.

Bằng hữu của Hàn Chương không nhiều lắm, lại rất nặng tình nghĩa huynh đệ, nguyên bản tình cảm với Ngô lão đại vô cùng tốt... Nhưng năm đó khi Ngô lão đại xây dựng Ngô Gia Trại dính líu vào một vụ buôn lậu quan muối. Ai ngờ hắn ta bội bạc, vu hãm Hàn Chương, làm hại Nhị đương gia thiếu chút nữa bị bắt, phải biết, buôn lậu quan muối là tử tội.

Sau đó Bạch Ngọc Đường giúp Hàn Chương điều tra rõ việc này, Hàn Chương với Ngô lão đại cũng từ sinh tử chi giao biến thành kẻ thù không đội trời chung, ngày ấy khi huynh đệ vạch mặt nhau còn đánh một trận.

Hàn Chương để lại trên mặt Ngô lão đại một vết sẹo rất dài, một đao kia vốn là chém vào cổ của hắn nhưng Triệt Địa Thử nói niệm tình nghĩa bao nhiêu năm qua nên tha cho hắn một mạng, từ nay về sau nhất đao lưỡng đoạn không ai nợ ai.

Bên người Ngô lão đại cũng có mấy huynh đệ, Ngô Gia Trại và Hãm Không Đảo ngẫu nhiên sẽ có chút cạnh tranh trong làm ăn, nhưng người giang hồ đều khinh thường kẻ bội bạc, Ngô lão đại mang ác danh bên ngoài, giang hồ chính đạo tránh xa không kịp.

Hơn nữa năm huynh đệ Hãm Không Đảo luôn đồng lòng với nhau, đắc tội một người tương đương đắc tội tất cả, ngay cả các giang hồ hào hiệp như Triển Chiêu, phàm là người quen biết với Hàn Chương đều chướng mắt Ngô lão đại. Bởi vậy Ngô Gia Trại mặc dù có dã tâm muốn lớn mạnh nhưng không được lòng người. Nói trắng ra chính là nhân vật phản diện ở võ lâm chính phái Trung Nguyên, không ai muốn chơi cùng bọn hắn. Đầu năm nay ngay cả giới trộm đạo cũng có câu, có thứ gì khiến cho người giang hồ chán ghét hơn việc phản bội huynh đệ đâu?

Lúc này, Ngô lão đại trên mặt mang một vết sẹo thật dài cứ như vậy ngồi ở vị trí giữa Đường Môn và Đông Hoàng Môn, hắn liếc mắt một cái nhìn thấy Bạch Ngọc Đường thì rất xấu hổ.

Ngũ gia nhìn hắn, nhớ năm đó khi Ngô lão đại và Hàn Chương còn chưa trở mặt, Ngũ gia gặp hắn còn mở miệng gọi một tiếng huynh trưởng, bây giờ chỉ muốn chém chết hắn.

Vừa rồi đại hán bị Minh Tây sư thái ném ra ngoài rồi bị Liễu Cẩm Lân túm được, hẳn là người của Ngô gia trại.

Người của Ngô Gia Trại đến cũng rất đông đủ, Ngô lão đại và hai huynh đệ, Ngô lão nhị và Ngô lão tam đều đến, còn có một đám cao thủ trong trại.

Đông Hoàng Môn, Ngô Gia Trại, Lôi Thiết Môn đều là gia đại nghiệp đại, môn phái rất có tiền, Đông Hoàng Môn dù cho xuống dốc nhưng của cải vẫn còn. Thục Trung Đường Môn càng không cần phải nói, bởi vậy bốn nhà này tập trung ở tầng lầu cao nhất dùng cơm là việc rất bình thường, chỉ là không khéo sao lại đụng mặt cả Phái Thiên Sơn.

Đại hán kia sau khi về chỗ ngồi thì xoa xoa cái mông đau, trợn trắng mắt trừng Minh Tây sư thái.

Triệu Viện tò mò hỏi Đường Tiểu Muội —— làm sao vậy?

Tiểu Muội nhỏ giọng nói, đám người Ngô Gia Trại kia rất thô lỗ, cười nhạo Chưởng môn Đông Hoàng Môn Trưởng Tôn Tấn, nói hắn chó nhà có tang, kết quả bị Minh Tây sư thái ném đi.

Lục Phong lắc đầu, môn phái giang hồ chính là như vậy, bỏ đá xuống giếng thì nhiều người mà đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại ít người.

Đám người Ngô Gia Trại vốn rất ngang ngược, đại hán kia vốn không phục không cam tâm nhưng sau khi ngồi xuống bị Ngô lão đại trừng mắt một cái thì không dám nói gì nữa.

Ngô lão đại ý bảo thủ hạ nhanh chóng ăn cơm, ăn xong thì đi.

Người giang hồ không biết, ba huynh đệ Ngô gia sợ nhất là Bạch Ngọc Đường. Năm đó Ngũ gia là người đầu tiên tra ra Ngô lão đại là kẻ hãm hại nhị ca hắn, thiếu chút nữa đã san bằng Ngô gia trại.

Ba huynh đệ Ngô gia thấy vị gia này thì lập tức cảm thấy ớn lạnh sau gáy, chỉ cảm thấy ăn một bữa cơm mà cũng có thể đụng mặt, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Thiên Tôn bưng chén, uống rượu nhìn Minh Tây đối diện.

Sư thái sớm đã nhìn thấy Thiên Tôn.

Nếu nói về bối phận thì Minh Tây vẫn kém Thiên Tôn một đoạn, Thiên Tôn là hảo nam không đấu với nữ trốn tránh nha đầu điên là sư thái, bà cũng không thể quá mức vô lễ, bởi vậy khí thế thô bạo vừa rồi cũng được thu lại một chút.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy đầu đau từng trận, nhìn một đám tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn cười hì hì nhao nhao vây quanh Thiên Tôn xem thực đơn gọi món ăn, đầu của Ngũ gia càng thêm đau.

Giao Giao nhu thuận mà vươn tay giúp Bạch Ngọc Đường xoa đầu.

Bên ngoài truyền đến mấy tiếng rồng ngâm, Bạch Ngọc Đường nhìn ra phía thuyền, Bạch Phúc đang dẫn theo tiểu nhị mang hai sọt cá lên thuyền cho Yêu Yêu ăn.

Ở đây nhiều người mắt có tật, từ khi lần trước có kẻ muốn trộm Yêu Yêu, Bạch Ngọc Đường càng thêm cẩn thận, tận lực không cho nó chạy lung tung, rêu rao như trước nữa.

Đồ ăn còn chưa mang lên thì bên ngoài lại có mấy chiến thuyền cập bến.

Chỉ thấy tiểu nhị chạy lên bỏ thêm hai cái bàn ở chỗ trống, Ngũ gia liền nhìn trời —— không phải chứ... Rốt cuộc là có bao nhiêu người đến đây, các đại môn phái võ lâm Trung Nguyên có cần phải rảnh rỗi đến vậy không?

Chẳng mấy chốc, quả nhiên trên thang lầu vang lên tiếng bước chân, một nhóm người đi lên.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua người đi đầu, lặng lẽ gật đầu —— Nữa! Lại một “người quen”.

Sau khi người nọ lên lầu nhìn qua một vòng thực khách, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mọi người Phái Thiên Sơn, hiển nhiên cũng là rất giật mình.

Người tới chừng ba mươi tuổi, tướng mạo đường đường, giơ tay hành lễ với Bạch Ngọc Đường bọn họ, “Bạch huynh, Nghiêu huynh.”

Bạch Ngọc Đường và Nghiêu Tử Lăng đều gật đầu.

Là ai đến? Lâu chủ Mộ Trì Lâu, Dụ Mộ Trì.

Mộ Trì Lâu được xưng là Trung Nguyên đệ nhất lâu, Dụ Mộ Trì người này trước kia khi Đồ Vân Phong hiện ra, Bạch Ngọc Đường đã từng có chút giao tiếp với người này. Dụ Mộ Trì là người cực thông minh, rất có tiền đồ, mấy năm nay Mộ Trì Lâu phát triển rất tốt cũng là việc có thể đoán trước được.

Mà sư phụ Hạc Đồng Lão Giả của Dụ Mộ Trì lại là bạn thâm giao của Thiên Tôn, nên tuy Bạch Ngọc Đường nhìn thấy “người quen” ở võ lâm Trung Nguyên chẳng hiểu vì sao lại chạy đến đây vẫn là khó tránh khỏi xấu hổ, nhưng may mắn, ít nhất vẫn là gặp được người hiểu chuyện.

Dụ Mộ Trì nhìn thấy Thiên Tôn thì theo bản năng muốn hành lễ, đồng thời khó hiểu vì sao tóc của lão gia tử lại là màu đen.

Thiên Tôn hơi nhăn mặt.

Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu với Dụ Mộ Trì.

Dụ Mộ Trì nhìn ánh mắt kia, lập tức thu tay, ý bảo thủ hạ ngồi xuống ăn cơm.

Người của Mộ Trì Lâu vừa mới ngồi xuống thì trên thang lầu lại vang lên tiếng bước chân, bước chân này còn rất nặng.

Ngũ gia cau mày liếc nhìn phía đầu cầu thang, bụng nói, người đi lên phỏng chừng thân hình không nhỏ, cái lầu này có thể chứa được nhiều người vậy sao? Lát nữa đừng có mà sụp mất.

Vừa nghĩ tới lầu sụp, Ngũ gia đã cảm thấy mí mắt phải giật liên tục, vội vàng gõ gõ mặt bàn —— nghìn vạn lần đừng miệng quạ đen nhé, A Di Đà Phật...

Chỉ là Ngũ gia còn chưa kịp niệm xong câu Phật hiệu kia thì, cửa thang lầu truyền đến một tiếng, “A Di Đà Phật!”

Đồng thời, Minh Tây sư thái cũng hô một tiếng, “Lừa ngốc!”

Một tiếng quát này khiến cho sàn lầu phải rung lên, đám tiểu đồ đệ ngây thơ hồn nhiên của Phái Thiên Sơn đang thưởng thức mỹ thực, bàn tay giơ đũa liền cứng lại, người trên lầu đồng loạt xoay mặt nhìn về phía cửa thang lầu.

Chỉ thấy có bốn vị đại hòa thượng đang lên đầu, người đi đầu há hốc miệng chỉ vào Minh Tây sư thái, “Bà nương...”

Ngũ gia nhìn trời —— Miêu Nhi ngươi đang ở đâu... chỗ này thật là loạn.

Hòa thượng kia là ai? “Lão oan gia” Huyền Ninh đại sư của Minh Tây sư thái.

“Há a...”

Thiên Tôn đang cầm cái chén vẻ mặt bát quái, nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường, “Không xong, lầu này sụp mất...”

Nói còn chưa dứt lời thì thấy Bạch Ngọc Đường lặng lẽ quay sang, dùng vẻ mặt ai oán mà nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn bị chọc cho vui vẻ.

“A Di Đà Phật!”

Ba đại hòa thượng phía sau Huyền Ninh cùng một đám tiểu hòa thượng đều niệm Phật, có một người lớn tuổi một chút đưa tay vỗ một chưởng lên sau đầu Huyền Ninh “bốp” một tiếng thanh thúy vang dội.

Mọi người vừa nhìn ra sau, ai nấy đều sửng sốt... ba vị hòa thượng phía sau Huyền Ninh tuổi đều lớn hơn ông, Huyền Minh, Huyền Hối, Huyền Viễn.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày —— tứ đại cao thủ Thiếu Lâm La Hán Đường...

Các vị đại sư đã đến, khiến cho trong lâu vang lên hàng loạt tiếng xôn xao.

Huyền Minh là đệ tử lớn nhất của Thiếu Lâm La Hán Đường, bối phận gần với Phương trượng Huyền Hư của Thiếu Lâm Tự, công phu của lão hòa thượng rất tốt, nội lực thâm hậu.

Nói đến cao tăng Thiếu Lâm, đều rất có duyên với Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường.

Nghe nói khi Triển Chiêu hơn mười tuổi vừa xuống Ma Sơn, một đường đi du ngoạn, ở dưới chân núi Thiếu Lâm Tự gặp gỡ Huyền Viễn.

Thiếu Lâm có một đặc điểm, bắt đầu từ Chưởng môn, hòa thượng võ công càng cao tính cách càng hài hước, tăng nhân tuổi trẻ ngược lại nghiêm trang chững chạc không tùy tiện nói cười.

Huyền Viễn chẳng biết tại sao lại cùng với Triển Chiêu mới gặp mà như đã quen thân, trở thành hảo bằng hữu, lúc ấy trời chiều rồi, đại hòa thượng mang Triển Chiêu lên núi ngủ lại.

Triển Chiêu vừa vào cửa liền đụng phải Phương trượng Huyền Hư của Thiếu Lâm... lão Phương trượng nhìn hắn một chốc, cười hỏi một câu, “Tiểu thí chủ, ngươi là giao long trên Cửu Thiên hay là khốn long nơi nước cạn?”

Triển Chiêu lúc ấy nhìn chằm chằm lão hòa thượng híp mắt cười, “A Di Đà Phật, đại sư ngài nhìn nhầm rồi, ta là mèo không phải là rồng.”

Hòa thượng khoát tay, “Bản tính của ngươi là mèo nhưng huyết thống lại là rồng, là rồng hay mèo không phải do ngươi.”

Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn hòa thượng, “Đại sư người lại nhìn nhầm, bản tính của ta là mèo, huyết thống là người mà, trên đời này nào có người mà huyết thống lại không phải người?”

Triển Chiêu chọc cho đại hòa thượng vui vẻ, Huyền Hư lại hỏi tiếp, “Ngươi không phải là phàm phu tục tử, vốn nên ẩn thân nơi thâm sơn vì sao lại trở về chốn nhân gian? Ngươi là Thần Phật giúp người hay là lệ quỷ hại người?”

Triển Chiêu vươn tay chọc chọc cái bụng của đại hòa thượng, “Hòa thượng ngài bớt đi, giúp người là việc của ngài, ta không tranh với ngài, lệ quỷ hại người ở đâu? Ngược lại ta có thể thay ngài bắt.”

“Bắt lệ quỷ làm gì?” Hòa thượng cảm thấy rất hứng thú mà hỏi. “Bắt để độ hóa, hỏa táng hay giáo hóa?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Không hóa gì hết, trói lại mang đến quan phủ xử trí theo luật pháp.”

Hòa thượng kinh hãi, “Ngươi có khả năng lên trời xuống đất, vậy mà lại tin quan phủ?”

Triển Chiêu mỉm cười, kiếm tuệ treo trên Cự Khuyết Kiếm đeo sau lưng theo mái tóc dài của hắn nhẹ nhàng đung đưa, trêu chọc lão hòa thượng, “Ta không tin quan phủ mà tin vào công lý.”

“Công lý của thế gian ở nơi nào?” Một ngón tay của hòa thượng chỉ vào hư vô, nghiêm túc hỏi.

Triển Chiêu không cần nghĩ ngợi, một ngón tay chỉ vào ngực hòa thượng, “Tại lòng người.”

Phương trượng đại sư cười ha hả, mời Triển Chiêu ở lại ăn đồ ăn chay, còn giới thiệu mấy cao tăng khác cho hắn làm quen.

Triển Chiêu ở lại Thiếu Lâm Tự lăn lộn mấy ngày, khi rời đi đã trở thành tâm giao ý hợp tâm đầu mới một đống lão hòa thượng.

Triển Chiêu sở dĩ tuổi còn trẻ đã danh chấn thiên hạ, ngoại trừ công phu của hắn rất tốt ra, cũng vì nhân duyên với người khác rất tốt.

Huyền Hư Phương trượng gặp ai cũng khen —— Nam hiệp khách, chí nhân chí thiện, thông minh linh tuệ, là tiểu bằng hữu thú vị nhất trên đời.

Có nhân phẩm của các vị cao tăng Thiếu Lâm chứng thực, con đường hiệp nghĩa của Triển Chiêu đương nhiên là thông thuận.

So với thiện duyên của Triển Chiêu cùng các cao tăng Thiếu Lâm, Bạch Ngọc Đường cùng một chúng cao tăng Thiếu Lâm Tự, lại là “nghiệt duyên”.

Các đời Phương trượng Thiếu Lâm dường như không thể nào đối phó được với Thiên Tôn, tính cách của Thiên Tôn lại như tiểu hài nhi, tuy nói có quan hệ hòa thuận với các hòa thượng Thiếu Lâm nhưng môn hạ của Phái Thiên Sơn không được phép thua bởi Thiếu Lâm ở bất cứ phương diện nào!

Bất đắc dĩ người có thể đánh được của Phái Thiên Sơn không nhiều lắm, đời này của Lục Phong cũng không khá hơn gì, còn thích nội chiến nữa.

Nhưng Thiên Tôn không sợ! Phái Thiên Sơn có tệ hơn nữa thì thế nào? Thiên Tôn còn có Bạch Ngọc Đường!

Ngũ gia thường bị Thiên Tôn phái đến chiếm hết nổi bật của Thiếu Lâm Tự.

Bất đắc dĩ là Lục Tuyết Nhi, Lục Thiên Hàn kể cả phụ thân Bạch Hạ của hắn đều có quan hệ sâu xa thâm hậu với Thiếu Lâm Tự, quan hệ cũng tốt, Ngũ gia bị kẹp ở giữa thật là phiền lòng.

Cho nên nếu Triển Chiêu nhìn thấy cao tăng Thiếu Lâm đều chạy đến vỗ bụng người ta mà nói thì Bạch Ngọc Đường mà nhìn thấy chỉ biết đỡ trán.

Trước mắt tầng năm là thần tiên yêu quái tề tụ vào một phòng, Ngũ gia lại một lần nữa thở dài —— Thật phiền! Nhớ…mèo quá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.