Dư Khiếu Nguyên nói hết những gì mình muốn nói xong, đào một cái hố thật lớn cho mọi người rồi bỏ chạy mất dạng.
Để lại Triển Chiêu bọn họ một đám người đứng trong lều mắt to trừng mắt nhỏ, cứ như vậy là xong rồi?
Tiêu Lương kéo tay áo Hắc Thủy Bà Bà lắc lắc, “Thái di bà! Đến đây sao lại dừng lại rồi? Nói tiếp đi ạ!”
Hắc Thủy Bà Bà nghiêng đầu nhìn Tiểu Lương Tử còn rất khó hiểu, “Nói gì? Bà ấy mới vừa nói đến đâu rồi?”
Mọi người nhìn trời, không phải chứ...
“Nói đến cung chủ đầu tiên Dư Ta La giết chết Dạ Hậu cứu Tây Vực, sau đó thành lập Hắc Thủy Cung.” Tuy Tiểu Tứ Tử sợ hãi nhưng vẫn nghe rất kỹ càng.
Hắc Thủy Bà Bà chớp mắt mấy cái, “A! Thái tằng tông tổ nãi nãi sao?”
Mọi người nhìn trời —— bối phận này thiệt nghịch thiên.
“Thái thái di bà ạ?” Tiểu Tứ Tử lắc tay áo bên kia của Hắc Thủy Bà Bà, “Để bà bà nói xong hẵng đi nha.”
Hắc Thủy Bà Bà gãi đầu, “Can nương ngủ say rồi, ta không dám chọc bà ấy đâu, bà ấy không ngủ đủ giấc rất dễ nổi cáu.”
Triển Chiêu ngược lại nhớ đến —— cho nên mỗi lần sau khi Hắc Thủy Bà Bà bị đánh thức đều phát hỏa chính là ai đó sao?
Hai tiểu hài nhi vây quanh Hắc Thủy Bà Bà làm nũng, ý là —— muốn nghe hết! Đào cái hố lớn như vậy rất không phúc hậu!
Hắc Thủy Bà Bà bị hai tiểu hài nhi kéo đến đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-phong-thanh-chien-ky/2347182/quyen-5-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.