Chương trước
Chương sau
Edit: Ruby

Bên Thiên Khanh, mọi người rốt cục cũng tìm được Triệu Phổ, đồng thời phát hiện ra sự tình đang dần dần phát triển theo hướng ngoài dự tính của họ.

Thiếu niên hoàng mâu thần bí sau màn rốt cục xuất hiện, nhưng người vốn nên là hoàng mâu lại trở thành kim mâu, mà càng khiến cho mọi người kinh ngạc chính là —— Triệu Phổ gọi hắn là, Thánh Linh Vương.

Vị này tuy dáng vóc không cao lớn nhưng nội lực kinh người, thứ nội lực màu đen kia khi phóng về phía Triệu phổ chẳng khác nào ác quỷ vồ mồi, cũng may Hắc Thủy Bà Bà xuất hiện đúng lúc, chắn nội lực trở về.

Đám người Triển Chiêu lúc này ngược lại nghĩ tới, hình như từ lúc nãy đã không nhìn thấy Hắc Thủy Bà Bà đâu, lực chú ý của mọi người đều tập trung về phía Triệu Phổ nên mới không để ý đến Bà Bà.

Có thể thấy được là Hắc Thủy Bà Bà đã đi theo Triệu Phổ, nhìn dáng vẻ không chút bối rối của Triệu Phổ thì phỏng chừng trước đó hai người họ đã thương lượng sẵn rồi.

Một chưởng nội lực của Hắc Thủy Bà Bà khí thế kinh người, ngay cả hành động nhấc tay áo cùng một tiếng "Lui ra" càng mang theo sức ép, ngay cả Cửu Vương gia lớn như vậy cũng ngoan ngoãn chạy xuống sườn núi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở ngay dưới sườn núi gặp Triệu Phổ đều hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Phổ cùng hai người lùi đến bên cạnh Thiên Tôn và Ân Hậu ở cách đấy không xa, thành thật giải thích. "Không có việc gì, đã bàn trước với Bà Bà dụ người ra."

Lúc này, xa xa vang lên tiếng vó ngựa, Âu Dương Thiếu Chinh một ngựa dẫn đầu mang theo binh mã đuổi đến, ngẩng đầu vừa nhìn liền phát hiện Triệu Phổ hoàn hảo không sao, Hỏa Kỳ Lân lập tức trợn trắng mắt, "Triệu Phổ! Ngươi nha có phải lại bày ra kế gì nữa không?!"

Chúng tướng theo phía sau Âu Dương Thiếu Chinh không biết chuyện Triệu Phổ mất tích —— đều khó hiểu, sao Nguyên soái lại ở đây, nhìn xem khí thế này của tiên phong quan... đây là muốn tạo phản?

Triệu Phổ muốn cãi lại bất quá cảm thấy có chút đuối lý, Âu Dương Thiếu Chinh chỉ thiếu chút ở trên lưng ngựa nhảy dựng lên lấy Băng Thiết Côn đánh hắn, "Ngươi bày kế thì mẹ nó cũng phải nói với chúng ta một tiếng chứ! Đại gia xém chút bị dọa tiểu ra quần, cái tên không đáng tin cậy nhà ngươi!"

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa, kể cả Công Tôn, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều liếc mắt nhìn Triệu Phổ.

Cửu Vương gia thấy vẻ mặt ghét bỏ của mọi người, cũng là có chút xấu hổ.

Công Tôn trừng hắn một cái, "Ngươi cũng thật là! Phải nói một tiếng chứ! Dọa chết người!"

Triệu Phổ cười làm lành, "Cái này... không phải do chuyện xảy ra quá đột ngột sao."

Nói xong, khoát tay với huynh đệ đang dùng tròng trắng mắt nhìn mình, ý là —— không có việc gì! Trở về nói một tiếng với lão Hạ đừng bị dọa chết.

Không cần Triệu Phổ ra lệnh, Đổng Thiên Dực đã trở về báo tin.

Long Kiều Quảng và Trâu Lương lần lượt đuổi đến cũng đều thở phào nhẹ nhõm, bất quá lúc này, tình huống hai người đang giằng co trên sườn núi gần Thiên Nhai có chút vi diệu khiến cho mọi người rất tò mò.

Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ —— ngươi mau giải thích đi?

Triệu Phổ nói ngắn gọn một chút, "Ta vừa rồi đang xem bốn người các ngươi phá bốn góc trận, đột nhiên phát hiện gần trướng bồng xuất hiện một cái động tối đen, rất tà tính, còn giống như có một thứ sức mạnh nào đó thu hút ta đi vào trong đấy!"

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ —— vậy nên ngươi cứ thật sự mà đi vào luôn? Có động thì ngươi liền chui vào hả? Ngươi có phải là chuột đâu!

Triệu Phổ nhún vai, "Ta vốn không muốn đi vào, bất quá Hắc Thủy Bà Bà cứ như vậy đứng nhìn ta, ta thấy Bà Bà gật đầu với ta nên ta liền đi vào trong động. Sau đó cứ một đường đi về phía trước, phía trước có ánh sáng, bốn phía là bóng tối, bất quá ta nhớ trước kia sư phụ từng dạy cho ta cách phá Nhiếp hồn thuật... dần dần có thể thấy rõ, phát hiện là đã ra khỏi quân doanh và đi về hướng Thiên Khanh. Hơn nữa kỳ lạ chính là người xung quanh đều không nhìn thấy ta!"

Mọi người hiểu rõ... hóa ra thực sự có chuyện như vậy/

"Vậy sao ngươi lại nói thiếu niên kia là Thánh Linh Vương?" Mọi người tò mò.

Triệu Phổ lại nói, "Kỳ thật trước kia khi nói đến người có hoàng mâu thì ta đã suy nghĩ rốt cuộc người này có thân phận gì. Tây Vực thái thái bình bình nhiều năm như vậy, không xảy ra bất kỳ sự việc kinh thiên động địa gì, muốn luyện thành hoàng mâu không phải là chuyện dễ! Hơn nữa sau khi Hắc Thủy Cung bị diệt, hẳn là không ai còn biết đến thứ võ công thượng cổ này, cho nên thứ võ công này có thể là từ trước khi Hắc Thủy Cung bị diệt... hoặc là, ngay trước cả khi Hắc Thủy Cung được sáng lập. Năm đó tuy rằng Dạ Hậu giết Thánh Linh Vương, nhưng thực tế, người thực sự biết sử dụng nội lực của Hắc Thủy Cung hẳn chính là bản thân Thánh Linh Vương năm đó, như vậy nội lực của Thánh Linh Vương chuyển đi đâu?"

Tất cả mọi người cau mày ngẫm nghĩ, cảm thấy ý tưởng này của Triệu Phổ rất có lý.

"Thánh Linh Vương chết trong tay Dạ Hậu, như vậy khả năng lớn nhất chính là nội lực của hắn chuyển dời đến trên người Dạ Hậu." Cửu Vương gia nói xong thì nhún vai, "Cùng với hàng vạn hàng nghìn Tà Linh bị hắn hại chết đồng thời bị nhốt trong thân thể của Dạ Hậu."

Tất cả mọi người hiểu rõ, "Thì ra là thế."

"Khi Dạ Hậu chết thì nội lực cũng tan hết... Tà linh của Thánh Linh Vương có khả năng cũng ly khai. Những Tà linh khác có khả năng đã trở về Thiên Khanh, nhưng Thánh Linh Vương lại rất có thể là đi nơi khác, ký túc trong một thân thể nào đó, sau đó cứ đời đời truyền xuống..."

"Vì vậy, mục đích của Thánh Linh Vương là..." Công Tôn kinh ngạc, "Muốn tìm được Dạ Hậu?"

"Phải là Linh Hậu chứ?" Triển Chiêu nói, "Năm đó Thánh Linh Vương là muốn Linh Hậu được sống, Dạ Hậu là chuyện ngoài ý muốn."

"Nhưng sau khi Dạ Hậu chết thì Linh Hậu cũng đã chết rồi!" Bạch Ngọc Đường nói, "Trong cơ thể của Hắc Thủy Bà Bà, đời sớm nhất là Dư Ta La mà chúng ta từng gặp qua lúc trước đi?"

"Đúng vậy! Dạ Hậu được tạo thành từ những vong linh trong Hắc Thủy Thiên Khanh này, Linh Hậu đã chết." Triển Chiêu cảm thấy có chút hồ đồ, "Vậy phải làm sao mới tìm được?"

"Đúng vậy." Công Tôn cũng nhìn Triệu Phổ, "Người ta muốn mạng của ngươi để làm chi?"

Cửu Vương gia ôm cánh tay, nét mặt nghiêm túc, "Hắn nói muốn cơ thể của ta!"

"Hả?" Công Tôn cả kinh, âm điệu cất cao mấy phần.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều làm vẻ mặt ghét bỏ, Lâm Dạ Hỏa cũng nghi hoặc, "Muốn cái tên thô kệch nhà ngươi để làm chi? Muốn đầu thai phải tìm một người xinh đẹp mới đúng chứ!"

Cửu Vương gia bĩu môi —— đại gia chính là mỹ nam tử!

Công Tôn híp mắt sờ cằm, nhỏ giọng nói thầm một câu "Thẩm mỹ của Thánh Linh Vương có vấn đề! Luân hồi nghìn năm luân đến nỗi mắt bị mù."

Triệu Phổ tiến đến trước mặt Công Tôn, "Ngươi nói cái gì?"

Công Tôn quay mặt đi không thèm nhìn hắn, Triển Chiêu kéo kéo Triệu Phổ để hắn đừng lạc đề, "Ý hắn muốn ngươi là để tạo phản lại xưng đế sao?"

Cửu Vương gia gãi đầu, "Nói cái gì muốn thiên hạ đại loạn linh tinh... Đại khái muốn biến ta thành một Dạ Hậu khác đi... ngươi xem thứ nội lực đen thui kia đều là từ trong Thiên Khanh mà ra."

Triệu Phổ vừa dứt lời thì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời giương mắt, tựa hồ như đã hiểu ra chuyện gì.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Thánh Linh Vương và Hắc Thủy Bà Bà đang giằng co bên Thiên Khanh, mở miệng, "Ta hiểu rồi! Hắn là cảm thấy Dạ Hậu... không phải, Linh Hậu ở trong Thiên Khanh!"

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, "Năm đó Linh Hậu chết nhưng không ở trong cơ thể của Hắc Thủy Bà Bà, nói như vậy, khả năng là cùng với Tà linh trong cơ thể Dạ Hậu đồng thời dung nhập vào Thiên Khanh?"

"Tức là Thánh Linh Vương gây sức ép như vậy mục đích là để tìm ra thê tử kết tóc? Là Linh Hậu mà năm đó mệnh như ngọn đèn sắp tắt?" Công Tôn kinh ngạc.

"Nói không chừng đúng là vậy." Triệu Phổ nhíu mày, "Năm đó hắn có thể dùng loại phương pháp này để làm Linh Hậu sống lại chứng tỏ tình cảm với Linh Hậu rất sâu nặng, chấp nhất nhiều năm nhớ mãi không quên, khả năng chỉ là vì muốn gặp lại Linh Hậu một lần."

Nói đến đây, tất cả mọi người yên lặng liếc mắt nhìn nhau —— cái gọi là tình thâm tựa biển đến chết không đổi cũng không hơn gì cái này, từ đời Thánh Linh Vương năm đó bắt đầu, đời đời truyền xuống, Thánh Linh Vương đã tìm Linh Hậu đến tận một nghìn năm sao?

"Chỉ là..." Khi mọi người đang cảm thán thì Lâm Dạ Hỏa hơi bất đắc dĩ xen vào một câu, "Nói không chừng Dạ Hậu thì còn... nhưng không phải Linh Hậu thật sự đã chết sao?"

Tất cả mọi người sửng sốt, lập tức nhíu mày, quả thật...

"Dư Ta La nói, năm đó khi Dạ Hậu chết nội lực tẫn tán, có một khắc ngắn ngủi khôi phục thần chí."

Ân Hậu vẫn luôn không phát biểu ý kiến rốt cục đã mở miệng, "Linh Hậu không biết võ công... nếu năm đó chết đi, thì hẳn là không thể nào tìm lại được."

Tất cả mọi người chẳng biết tại sao, cảm thấy có chút tiếc hận —— vậy chẳng phải là Thánh Linh Vương tìm cả một nghìn năm vẫn không thể tìm được sao?

"Vì sao hắn lại có quan hệ với Ác Đế Thành?" Thiên Tôn đột nhiên mở miệng hỏi một tiếng.

Mọi người nhìn lẫn nhau.

"Người như Thánh Linh Vương hẳn là sẽ không bị Ác Đế Thành lung lạc đi... hắn làm việc cho Ác Đế Thành chứng tỏ trong tay Ác Đế Thành có cách làm Linh Hậu sống lại?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Vậy chẳng phải Ác Đế là thần tiên à?" Công Tôn vẫn nghĩ không thông, "Ai có thể khiến cho người chết một nghìn năm sống lại được?"

"Nếu bỏ được mạng người thì đổi một người trở về không phải là không được." Thiên Tôn bỗng nhiên sâu kín buông ra một câu, thanh âm lạnh như băng.

Tất cả mọi người sửng sốt, không hiểu mà nhìn Thiên Tôn.

Ân Hậu "chậc" một tiếng, nhíu mày nhìn nhìn Thiên Tôn, dường như không thích nghe Thiên Tôn nói những lời này.

Thiên Tôn liếc nhìn Ân Hậu, "Ngươi nghĩ ra được cách nào khác? Ác Đế kia là ai ta không biết, bất quá nhất định là người bên cạnh Lý Biện năm đó... không chừng chính là Lý Biện thành tinh tá thi hoàn hồn."

Ân Hậu bất đắc dĩ nhìn Thiên Tôn.

Mọi người cảm nhận được trong ngôn ngữ của Thiên Tôn hoàn toàn không có một chút độ ấm nào, lạnh như băng cứng như đá.

Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ không hiểu sao đều cảm thấy hơi sợ, lui ra phía sau nửa bước nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là —— lão gia tử nhà ngươi có chuyện gì thế?

Bạch Ngọc Đường cũng không rõ lắm, bất quá Thiên Tôn hẳn là đoán ra được gì đó.

"Đừng đi xa quá."

Ân Hậu mở miệng, giảm bớt một chút bầu không khí đóng băng này, đem lực chú ý của mọi người lại một lần nữa quay lại đến bên hai người đang giằng co bên Thiên Khanh. "Bên kia nếu chính là Thánh Linh Vương thì bên này là ai?"

"Có thể là Dư Ta La không?" Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Cảm giác khí thế rất giống."

"Không phải Dư Ta La." Thiên Tôn lắc đầu, "Nội lực còn trên cả Dư Ta La."

Mọi người cả kinh —— cao như vậy?

"Phụ thân."

Lúc này, Tiểu Tứ Tử vẫn đứng trong đám người ngưỡng mặt nghe mọi người bàn chuyện, bỗng nhiên kéo kéo vạt áo của Công Tôn.

Công Tôn và mọi người đều cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy lúc này, Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt nhìn bọn họ, Tiểu Lương Tử lại ngồi xổm ở một bên, đầu xoay trái xoay phải như đang nhìn thứ gì.

"Mấy châu châu kia đang lăn kìa." Tiểu Tứ Tử giơ một ngón tay chỉ xuống đất.

Mọi người cúi đầu vừa nhìn liền bị dọa đến phát run.

Nội lực mới vừa rồi bị Hắc Thủy Bà Bà đánh tan, hắc thủy tựa như mưa mà rơi đầy đất. Nhưng lúc này... những hạt thủy châu màu đen không thấm xuống nền đất mà như đang sống, từng hạt từng hạt di động trên mặt đất.

Ngũ gia chỉ thấy mấy chục hạt thủy châu màu đen chẳng khác nào sâu bọ "bò" qua trên mặt giày màu trắng của mình, nháy mắt cứng đờ.

Triển Chiêu vội vàng đè lại Bạch Ngọc Đường... cừ thật, mặt đất bên chân Ngũ gia đã đóng băng rồi.

"Oa!" Tiểu Lương Tử và Triệu Phổ nhảy lên rất cao, vẫy đi vụn băng trên mặt hài, Công Tôn vội vàng ôm lấy Tiểu Tứ Tử.

Nhìn lại... những hạt châu màu đen trên mặt đất đang "bò lên", từng mảng lớn mảng lớn hội tụ phía trên Thiên Khanh, bay lên giữa không trung hướng về phía Thánh Linh Vương, cuối cùng một đám hình người lại hình thành một lần nữa, đứng trên mặt nước Thiên Khanh, hết sức quỷ dị.

Nhìn nhau một lúc, Thánh Linh Vương rốt cục mở miệng, hỏi Hắc Thủy Bà Bà, "Yêu nghiệt, Linh Nhi của ta đâu?"

Không đợi Hắc Thủy Bà Bà trả lời, Triển Chiêu xắn tay áo, "Dám nói Thái di bà của ta là yêu nghiệt?!"

Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa kéo lại Triển Chiêu đang muốn xông lên.

Ân Hậu bất đắc dĩ nhìn thoáng qua mấy tiểu hài nhi còn có tâm tình pha trò, "Bà ấy chỗ nào là Hắc Thủy?"

"Vậy là ai?" Tất cả mọi người tò mò.

Đang hỏi, bỗng nhiên... một cơn gió đêm nổi lên.

Mái tóc ngắn màu bạc của Hắc Thủy Bà Bà bị gió đêm thổi bay, mọi người thấy hơn nửa góc mặt của Hắc Thủy Bà Bà.

Cùng lúc đó, bỗng nhiên Bà Bà liếc mắt về phía bên cạnh một cái.

Mọi người cả kinh —— ánh mắt! Ánh mắt của Hắc Thủy Bà Bà, cũng là kim sắc...

Lâm Dạ Hỏa há to miệng, Tiểu Lương Tử nhảy dựng, "Dạ Dạ Dạ..."

Mọi người kinh hô một tiếng, "Dạ Hậu?!"

"Không phải nội lực của bà ta đã tan rã sao?" Lâm Dạ Hỏa không hiểu, "Vì sao lại ở trong cơ thể của Hắc Thủy Bà Bà?"

Ân Hậu cùng Thiên Tôn trông cũng rất khiếp sợ.

Thiên Tôn cảm khái, "Hoắc... cái này lợi hại!"

"Cửu Đầu thường nói Hắc Thủy sâu không lường được, quả nhiên không giả..." Ân Hậu cũng nhịn không được gật đầu.

"Ha ha ha..."

Trong gió đêm, một tiếng cười hơi thê lương truyền đến, chỉ thấy Hắc Thủy Bà Bà hơi ngưỡng mặt lên, vừa cười vừa nói, "Thánh Linh Vương! Ngươi tìm khắp chân trời góc biển, tìm một nghìn năm vẫn không tìm được Linh Nhi của ngươi sao? Sao ngươi không đến Diêm Vương Điện mà tìm thử xem?"

Cùng với lời của Dạ Hậu, gió đêm trở nên buốt lạnh mấy phần, trong gió mang theo một loại hàn ý đến tận xương, Triệu Phổ đem Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử kéo đến bên cạnh bảo vệ.

Lâm Dạ Hỏa cũng kéo Tiểu Lương Tử đặt ở bên cạnh mình.

Tất cả mọi người nhíu mày —— nội lực thật mạnh.

"Yêu nghiệt." Thánh Linh Vương lắc đầu, "Ta biết Linh Nhi ở chỗ của ngươi, ngươi trả nàng lại cho ta, ân oán của hai ta xóa bỏ!"

"Xóa bỏ?" Dạ Hậu tựa hồ cảm thấy rất buồn cười, "Ta là do tự tay ngươi tạo ra, bất tử bất diệt, hai ta còn có một khuê nữ nữa, ngươi quên?"

Đừng nhìn bóng đêm mờ mịt, khoảng cách lại xa, tất cả mọi người đang ở bên này vây xem đều cảm thấy sắc mặt của Thánh Linh Vương trở nên tái xanh.

Thiên Tôn nhịn không được gật đầu, "Quả nhiên là việc nhà mà!"

Ân Hậu cũng cảm phục, "Đôi phu thê này cãi nhau một hơi cả nghìn năm, khó lường!"

Không để ý tới hai vị lão nhân gia đang thoải mái phun tào, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa, Triệu Phổ cùng Công Tôn ngược lại rất nghiêm túc thảo luận.

"Linh Hậu hẳn là không tồn tại đi?"

"Thánh Linh Vương cảm thấy Linh Hậu cũng giấu ở trong thân thể của Hắc Thủy Bà Bà?"

"Chứ không thì ở đâu?"

"Đừng nói, tìm cả một nghìn năm cũng rất là đáng thương."

...

"Ta đã nói rồi, Linh Hậu đã chết, nàng ta không biết võ công, một nghìn năm đã qua, sớm đã hôi phi yên diệt." Dạ Hậu nói ra những câu như dao, đâm thẳng vào Thánh Linh Vương, "Bằng không ngươi thử giết ta rồi bổ ra xem? Không chừng có thể tìm thấy tức phụ với khuê nữ của ngươi."

Ân Hậu hỏi Thiên Tôn, "Thấy thế nào?"

Thiên Tôn trầm mặc một lát, sâu kín nói một câu, "Kết quả của xuất quỹ..."

(ngoại tình=)))

Ân Hậu nhìn trời, "Thánh Linh Vương xuất quỹ chỗ nào?"

Thiên Tôn nghiêm túc, "Ngươi mới vừa nghe đó! Hắn cùng với một nữ nhân không phải tức phụ của hắn có khuê nữ kìa!"

Xa xa, Dạ Hậu cùng Thánh Linh Vương đều nhíu mày nhìn thoáng về phía bên này.

Lâm Dạ Hỏa nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Dạ Hậu không phải Linh Hậu sao? Hai người là cùng một người mà!"

Tất cả mọi người cau mày cân nhắc quan hệ còn loạn hơn cả thất quốc này, "Cái này hả..."

Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử lúc này đang ngưỡng mặt nhìn vầng trăng tròn treo ở chân trời, liền hỏi. "TiểuTứ Tử, con cảm thấy sao? Dạ Hậu và Linh Hậu..."

Không đợi Công Tôn hỏi xong, Tiểu Tứ Tử đột nhiên vươn một ngón tay chỉ về bầu trời xa xa, "Lửa!"

Cùng với câu nói của Tiểu Tứ Tử, mọi người cảm nhận được bốn phía bỗng nhiên nóng lên, không trung cũng tựa như có tia chớp, nháy mắt sáng ngời... Đồng thời, chợt nghe Ân Hậu cùng Thiên Tôn hô một tiếng, "Không tốt!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.