Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên vai Triệu Phổ, cho nên nhìn thấy xa nhất, bé chỉ khe núi xa xa, nói nơi đó có một tòa nhà.
Triệu Phổ hai tay nắm lấy chân Tiểu Tứ Tử, ngẩng đầu nhìn về phía xa, miệng cũng lẩm bẩm “Trong rừng sâu ở Hắc Phong Thành này đâu đâu cũng là nhà sao? Không phải nói ổ Sói lớn nhất Tây Bắc rất hiếm dấu vết con người sao?”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn Trâu Lương, thật ra thì Trâu Lương cũng cảm thấy thật kỳ quái, lại ngồi xuống cùng mấy con sói giúp dẫn đường “Trao đổi một chút”.
“Phía bên kia núi bầy sói sẽ không đi qua.” Trâu Lương nói, “Một mặt là bởi vì khe núi rất sâu, núi cao chót vót nguy hiểm, một mặt khác là, thật lâu trước đây bên kia có người ở, cho nên bầy sói sẽ không đi.”
“Trước đây thật lâu là bao lâu a?” Lâm Dạ Hỏa tò mò.
Trâu Lương lắc đầu một cái, “Hẳn là thật lâu trước đây, trong trí nhớ của ta bầy sói cơ bản không đi tới khu vực này hoạt động, chắc chắn đã thành thói quen.”
“Năm đó họ Uông kia chạy trốn sau đó liền im hơi biệt tích nữa không ai tìm đến, có phải là trốn đi hay không?”
“Chúng ta tìm được Hỏa Long Kim cũng là ẩn sâu trong Hắc Phong Lâm, có thể năm đó hậu nhân Uông gia ẩn núp ở Hắc Phong Lâm hay không?” Công Tôn suy đoán, “Lão rèm cũng tốt, đổi mặt quỷ cũng được, trên bản chất cùng là cái bóng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-phong-thanh-chien-ky/2347019/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.