Vân vụ dày đặc hoàn thành phủ xuống, Triệu Thiên Bình cũng thở dài một hơi.
Nguy hiểm thật.
Minh Dương chưởng môn bị một kích hộc máu bay vào, lúc đó Triệu Thiên Bình không nhịn được mà kinh hồn táng đởm. Mà khi đại điện bị phá hủy, tưởng chừng như mọi thứ sẽ sụp đổ, may mà năm vị thái thượng trưởng lão phản ứng nhanh đã kịp thời triệu hồi năm thanh Thiên tinh kiếm mượn uy thế của Lưu Vân Điện mà bố trí ra phòng ngự kịp thời. Mà bản thân Triệu Thiên Bình cũng là quả quyết khi không tiếc tinh huyết để thúc đẩy vân trận nhanh chóng phủ xuống. Mọi thứ nếu chỉ chậm một chút thì e rằng không chỉ mấy người bọn họ mà ngay cả Lưu Vân Tông cũng sẽ lâm vào cảnh diệt vong.
Mất đi một lượng tinh huyết đáng kể, sắc mặt Triệu Thiên Bình lập tức tái nhợt, tay chân cũng không khỏi run rẩy. Liền đó một vị thái thượng trưởng lão ở phương mộc vị, là lão già khô gầy nhất trong năm người liền móc ra một viên đan dược màu đỏ đưa cho nó.
Triệu Thiên Bình chần chừ một lát rồi nhận lấy nuốt vào, đan dược này nó biết, chính là Nhất phẩm Sinh huyết đan có công dụng chữa thương và phục hồi máu huyết thần diệu. Dù là chỉ là nhất phẩm nhưng dược lực đối với kẻ có tu vi đáng vứt đi như Triệu Thiên Bình cũng là cực kỳ mạnh mẽ. Chẳng mấy chốc mặt nó từ trắng liền hóa hồng, thậm chí trướng đỏ, tinh huyết vừa hao tổn cũng có dấu hiệu phục hồi chậm rãi, trạng thái suy yếu nhất thời cũng đã qua.
Lúc này một thái thượng trưởng lão khác quay hỏi Minh Dương Chân Nhân:
-Có biến cố gì lại khiến ngươi chật vật như vậy?
Minh Dương Chân Nhân vẫn đang luyện hóa đan dược trị thương, hắn điều khí một hồi lâu mới chậm rãi mở mắt thở ra ngụm trọc khí, sau đó lại nhíu mày, lần đầu tiên trên mặt xuất hiện vẻ lo lắng không yên, trên tay hắn bỗng xuất hiện một thạch ấn to chững bàn tay đơn giản, xung quanh triện hình những đám mây, hào quang ảm đạm, hắn nói:
-Trấn Sơn Ấn đột nhiên mất đi hào quang làm cho địa mạch chi thế bị đứt đoạn.
Mấy vị thái thượng trưởng lão nghe vậy thì thất kinh hoảng sợ. Địa mạch chi thế Lưu Vân Sơn vốn vô cùng mạnh mẽ, đây chính là sát chiêu mà bọn họ dựa vào để bảo đảm chiến thắng trong trận chiến đấu này. Nhưng không ngờ bảo vật nắm giữ địa mạch lại ảm nhiên mất tác dụng khiến mấy vị thái thượng trưởng lão lo sợ không thôi. Một vị ngũ quan đoan chính tiên phong đạo cốt nhất liền vẫy tay tiếp lấy Trấn Sơn Lưu Vân Ấn xem xét, đây cũng chính là vị chưởng môn tiền nhậm Thiên Vân thái trưởng lão, tu vi và hiểu biết của lão cũng là cao nhất, lúc này thử dùng linh lực tiếp xúc các kiểu hồi lâu. Chân mày cau chặt lại càng thêm khó coi, đoạn lão thở dài:
-Ấn này không có vấn đề gì mà khí linh cũng là chẳng chút tổn hại, chỉ là nó dường như đã tự phong bế, không thể liên lạc được nữa.
Vị thái thượng nữ trưởng lão duy nhất đạo hiệu Thủy Tình lo lắng hỏi:
-Tại sao có thể như vậy, mấy trăm năm qua lão thân là chưa bao giờ chứng kiến có việc như vậy. Chẳng lẽ nói ấn này tắt đi chính là ám chỉ khí số tông ta đã đến lúc tận hay sao?
Thiên Vân trưởng lão suy tính một lát rồi đáp:
-Trấn Sơn Ấn là chí bảo từ xưa đến nay luôn được chưởng môn nắm giữ, không những là chưởng môn ấn tín mà còn mang tác dụng câu thông Lưu Vân Thiên Sơn đại thế, uy lực so với Ngũ linh thiên thạch thực không kém bao nhiêu. Chỉ là trước giờ nó chỉ thừa nhận chưởng môn điều động mà chưa từng chính thức nhận chủ qua, do vậy việc khí linh đột nhiên phong bế chứa huyền cơ mà ta khó thể lí giải, chỉ là có suy đoán đôi chút mà thôi.
Nói đoạn lão thở dài, mà mọi người cũng không ngắt lời chờ lão nói tiếp.
-Ấn tín này được tạo ra từ khi sư tổ khai tông lập phái, nó mang theo ý chí của người. Sẽ không tự nhiên mà xảy ra chuyện này, hoặc là chúng ta xúc phạm đến quy tắc nào đó, hoặc là có ẩn ý nào đó.
Minh Dương Chân Nhân lúc này liền nói:
-Đơn giản thôi, hoặc là tự lực cánh sinh, hoặc là diệt vong.
Đột nhiên hắn bật cười ha hả:
-Nghĩ xem nghĩ xem, chúng ta chấp nhận hủy đi Ngũ linh thiên thạch vốn là muốn thoát ra khỏi sự che chở dưới cánh của tiên tổ, nhưng liền đó lại mượn sức tiên tổ thì chẳng phải nực cười lắm ư.
Minh Dương Đạo Nhân hít sâu một hơi kìm giữ sự điên cuồng trong người lại rồi nói:
-Tình hình trước mắt chúng ta chỉ còn lại vài loại lực lượng có thể sử dụng. Muốn dùng địa mạch trấn áp đã không còn hy vọng, nhưng lợi dụng sơn thể thì vẫn nằm trong khả năng. Thiên Bình, trận pháp này phải duy trì nhờ vào ngươi, nhất định phải móc ra những thứ bọn chúng còn cất giấu. Hừ, còn cả đám yêu tu chưa chút động tĩnh kia nữa, muốn thắng trận này phải tóm gọn hết một mẻ mới được. Lúc này phải lợi dụng thật tốt trận pháp để tiêu diệt từng bộ phận địch nhân thì mới mong thắng lợi được.
Thiên Vân trưởng lão nói:
-Được rồi, nếu muốn lợi dụng sơn thể tức phải nhờ đến hai vị chấp kiếm trưởng lão ra sức.
Chấp kiếm trưởng lão thường không can dự vào sự vụ môn phái nhưng địa vị của họ không hề kém hơn thái thượng trưởng lão hay chưởng môn, vì họ là người có chiến lực cao nhất môn phái. Thường thì chấp kiếm trưởng lão luôn ở Cổ Tiên động, vừa bế quan vừa trông coi nơi này, chỉ khi môn phái có vấn đề cực kì quan trọng họ mới ra mặt. Như lần trước Triệu Thiên Bình đã từng thấy hai người ở bên chưởng môn khi lên Lưu Vân Đại Điện. Còn lần này, hai người bọn họ lưu lại Cổ Tiên Mộ Trủng để trấn giữ sơn thể Lưu Vân.
Khi khai tông lập phái, Lưu Vân Phong vốn không có được khí thế như hôm nay mà nó vốn chỉ là ngọn núi bình thường cao vài ngàn thước. Khi đó, Diệu Vân Tổ sư chọn nơi này thứ nhất là vì dưới ngọn núi này có linh mạch cực kì mạnh mẽ, hơn nữa vị trí lại là địa nhãn chiếm lấy số mệnh gia trì của Lưu Thiên Đại lục. Từ đó ngài liền chuyển dời thêm vài ngọn núi rồi đắp nặng luyện hóa ra Lưu Vân Thiên Phong hùng vĩ cao hàng vạn trượng như bây giờ. Cũng vì vậy mà Lưu Vân Thiên Sơn mới trở thành một nửa linh bảo, mà tác dụng chính là cứng và nặng mà thôi. Vì thế muốn chiến đấu thì sơn thể có chút vô dụng nhưng để giam giữ trấn áp thì nó phải thuộc vào hàng tuyệt đỉnh.
Vốn dĩ với lợi thế sơn thể như vậy thì việc phòng thủ là không có vấn đề, hơn nữa nếu dẫn dụ được kẻ địch xâm nhập thì khả năng bắt giữ là rất cao.
Có điều việc đó chẳng thể thực hiện được. Thứ nhất, cũng là sai lầm khi mấy bậc sư trưởng lãnh đạo Lưu Vân Tông quá ỷ lại vào địa mạch, quá tự tin vào lực lượng cường đại nên bỏ qua biện pháp này. Nghĩ cũng đúng, vốn dĩ Trấn Sơn Ấn hai nghìn năm qua vẫn luôn hào quang rực rỡ nhưng có ai ngờ hôm nay lại giở chứng đình công. Thứ hai, là chẳng ai dại mà chui đầu vào rọ cả, kẻ địch xâm nhập toàn mấy kẻ già đến nhát chết, ngay cả một chút tầng mây bên ngoài còn là vô cùng tốn kém thời gian để cân nhắc tính đi tính lại, bảo bọn chúng ngoan ngoãn chui vào sơn thể là điều chắc không bao giờ xảy ra.
Hơn nữa, nếu ẩn núp trong sơn thể mà đại địch chậm chạp không tiến công thì chẳng lẽ cả đời phải luôn phải chui rúc ẩn nấp hay sao, đó là điều mà chẳng ai mong muốn cả.
Mà việc đưa những môn nhân đệ tử khác tiến vào Tế thiên động cũng là được tính toán từ trước, không chỉ là che mắt đệ tử, vô hiệu những bố trí nội loạn của kẻ địch mà còn đề phòng trường hợp thất thủ thì Lưu Vân Thiên Sơn sẽ là lá chắn cuối cùng để duy trì Lưu Vân đạo thống.
Chỉ là trong lòng Minh Dương Chân Nhân không tránh khỏi lo âu, nếu lúc trước rút ra thêm vài vị trưởng lão có thực lực cao nữa thì trận chiến này sẽ dễ thở hơn rồi. Dù sao lúc này có hối cũng đã muộn, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần.
-Thiên Bình, đại trận này của ngươi thật đúng là lợi hại, ngay cả ta cũng chưa từng thấy qua nhưng để đối phó với mấy quái vật kia vẫn là quá sức. Ta cùng mấy vị trưởng bối sẽ cố gắng đánh hạ bọn chúng, nhưng cần ngươi chỉ huy trận pháp phối hợp. Với sức mình ngươi e rằng không đủ linh lực để đối phó, mấy vị sư trưởng sẽ để lại Ngũ hành Thiên tinh kiếm hỗ trợ ngươi, hy vọng ngươi tận dụng chúng thật tốt.
Triệu Thiên Bình nghiêm túc gật đầu. Mất đi sự hỗ trợ của địa mạch, mọi thứ sẽ suy yếu rất nhiều, thủy mạc trước đó tính toán bốn mươi chín ngày bây giờ chỉ còn thời gian vài ngày mà thôi, đến cả trận pháp của nó cũng khó mà đạt đến uy lực hoàn mỹ như trước nên khó lòng mà đối phó hết được.
Vân Lôi Hóa Sát Đại Trận, đây là trận pháp tối cường, cũng là thứ cuối cùng mà Triệu Thiên Bình dựa vào để chống lại mấy ngàn tu luyện giả bên ngoài. Trận này lấy Ngũ linh thánh thú đại trận làm căn nguyên, lấy mộng ảo huyễn trận làm trụ cột, lại dung hợp thêm uy thế của khốn sát trận làm biến hóa, rồi dựa vào vân lôi chi thế của Lưu vân bí pháp mà bùng nổ uy lực, tạo thành một đại trận mang uy lực của thiên địa.
Bất kỳ kẻ nào lâm vào vân vụ đều bị sự quản thúc của thiên địa chi uy, lôi đình chi lực khiến bọn họ như bị giam giữ vào một tòa vân ngục không có điểm cuối. Mọi cảnh tượng đều tan biến, chỉ còn đó là vân ảnh vô vô tận, dù ngươi có ra sức vùng vẫy, ra sức trốn chạy thì trước mặt ngươi vẫn chỉ là vân ảnh.
Một đoàn mấy ngàn con người trước đó vẫn là kề vai sát cánh nhưng chỉ khoảnh khắc đã bị vân vụ chia cắt. Dù là đạo lữ trước đó tay trong tay muốn đồng sinh cộng tử nhưng chớp mắt chỉ lưu lại vân khí đậm đặc đến lạnh lẽo mà thôi. Có kẻ không nhịn được hoảng hốt mà la hét nhưng dù ngươi có thét gào hay chỉ là thủ thỉ thì âm thanh đó vẫn là văng vẳng kéo dài bên tai, cứ như chui vào trong cái chum lớn vậy. Ngươi lắng nghe được tiếng đồng bọn, nhưng trong vân trận âm thanh lại phiêu hốt bất định lúc đó lúc đây khiến ngươi chẳng thể phân biệt được phương hướng. Mà khủng khiếp hơn là âm thanh dù to nhỏ thì mọi ngóc ngách đều có thể nghe thấy, mọi nơi đều là trùng trùng điệp điệp hỗn loạn những tiếng hô to gọi nhỏ giáng vào màng nhĩ khiến ngươi không nhịn được mà cảm thấy thống khổ. Thống khổ trong cảm giác, lại mang đến hoang mang sợ hãi trong tinh thần.
Trong tình hình đó, có kẻ cực đoan mà tung ra công kích, một kích lấy hết sức lực mà chém ra, nhưng kì lạ thay lại như đấm vào bông, chẳng sinh ra chút cảm giác. Kẻ kia bần thần, định tung ra thêm kích nữa thì vào lúc ấy, xung quanh sấm nổ vang rền, vân vụ đột nhiên tối sầm, một đạo lôi quang hư không xuất hiện nện thẳng vào người. Xoẹt đùng một tiếng, cả người hắn như bị đốt thành than, miệng phu hắc khí, hắn nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi để ngực bớt đau nhức, tay chân cứng đờ, toàn thân co giật liên hồi, sau một lúc hắn mới dần tỉnh táo lại mà kinh hoàng, không ngờ trong vân vụ này lại ẩn chứa công kích của lôi đình.
Hắn hoảng sợ không dám công kích nữa, nhưng không may cho hắn vân vụ chuyển thành u ám vẫn không tan đi mà đó chỉ mới là khởi đầu. Vân khí không ngừng tăng cường, vân vụ càng đậm đặc, dần dần không còn là bạch vân thanh khiết như lúc đầu nữa mà dần dần chuyển đen.
Mây đen tức kèm theo sấm chớp.
Ác mộng cũng bắt đầu.
Từng đợt hào quang chớp động không ngừng, trong hắc vân lan tràn đầy lôi điện hủy diệt.
Ngay lúc đó liền có vài kẻ rơi rụng. Mà kì lạ thay kẻ nào rơi xuống thì trên mặt đất liền xuất hiện vô số rễ bạc thò ra cuộn lấy thân hình rồi kéo sâu vào lòng đất, tình cảnh khá giống Triệu Thiên Bình lúc trước, có chút quỷ dị.
Trong mấy ngàn người thì bình tĩnh nhất tất nhiên là mấy kẻ thủ lĩnh, bọn họ dù bị vây trong ảo trận nhất thời chưa ra được nhưng lôi điện cũng chẳng thể nào tấn công đến bọn họ. Nhanh nhẹn như Hồng Lăng Nương Nương trước khi lôi điện kịp hình thành đã kịp tránh ra chỗ khác, khoan thai như Vô Ưu Chân Nhân chỉ nhẹ huy kiếm đã chuyển dời phương hướng lôi điện, chắc chắn như Liễu Thanh dùng tiên thiên chân khí tạo ra kim chung tráo bất khả xâm phạm, mà mạnh mẽ một cách dã man đúng là Long Kinh Thiên lấy chính một thân thịt thô mà ngạnh lấy lôi điện công kích, một phát đánh lên, làn da màu đồng chỉ rung lên một chút rồi im bặt chẳng chút dấu hiệu tổn thương. Nhưng khủng bố nhất phải kể đến Tử Minh Tôn Giả, lão không một cử động, chỉ bình tĩnh đứng đó, mà lôi điện lại chẳng biết vì sao không hề chạm đến dù chỉ là một góc áo của lão, cứ như lão là kẻ vô hình, hoặc giả đúng hơn là bản thân lão cứ như không hề tồn tại vậy.
Những người khác không có bản lãnh như vậy thì lấy ra pháp khí phòng ngự, chiến giáp các loại của riêng mình mà mặc vào chống đỡ.
Tầm đó Tử Minh Tôn Giả lại lấy ra một huyết đoàn hình sao, sau đó lão tụng niệm một chút thì huyết đoàn liền hóa thành một đoàn hào quang bắn về phía mặt đất. Sau khi hào quang nhập vào, mặt đất liền rung lên một chút.
Tâm thần gắn kết với trận pháp, Triệu Thiên Bình nhịn không được run lên, nó cảm nhận được một bộ phận trận pháp bị phá. Cũng may mắn đó chỉ là phù trận về âm ba công kích, nhưng như vậy cũng đủ làm Triệu Thiên Bình kinh hồn táng đởm. Thứ huyết đoàn kia cũng thật quá lợi hại, trận pháp nó đã giấu kĩ như vậy mà vẫn bị lão chọc ra một lỗ, nếu thêm vài đợt hào quang huyết sắc kia đánh tới nữa thì chẳng biết trận pháp của nó có bị sụp đổ hay không.
-Đó là thứ gì?
Triệu Thiên Bình kinh hoành hỏi:
-Hình như là Nghịch loạn linh huyết chú, một loại phù chú luyện từ tinh huyết, nghe đồn rất khó để luyện ra nhưng uy lực cũng là tuyệt diệu, tác dụng chủ yếu là hủ hóa linh khí, sử dụng để phá trận pháp rất tốt.
Minh Dương Chân Nhân chăm chú trả lời, rồi hắn nhìn mấy vị trưởng lão khác nói:
-Chẳng biết lão còn thứ kia không, nhưng đại trận này nhất quyết không thể bị phá. Đến lượt của chúng ta rồi, kính mong sư tôn kiềm chế lão quỷ kia một lát.
Năm vị thái thượng trưởng lão gật đầu liền xuất trận, mà mạnh mẽ nhất trong mấy người là tiền nhậm môn chủ Thiên Vân thái trưởng lão thì chọn hướng Tử Minh Tôn Giả mà tiến đến.
Không một lời chào hỏi, trong tay Thiên Vân trưởng lão liền xuất ra một kiện Thanh Ngọc Phi kiếm nhắm thẳng Tử Minh lão quỷ mà bắn đến. Đồng thời lúc đó, xung quanh liền tụ tập hơn mười lôi đoàn cũng nương theo mà bùng nổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]