Xét trên quân số đã thấy thiệt thòi, muốn chiến thắng thì trình độ phải ưu việt, nhưng có khả năng không?
Triệu Thiên Bình đã từng chứng kiến tác phong của Võ Thần Hiệp Khách, vô cùng lãnh huyết. Cái thứ sát khí để lại kia vẫn khiến nó rùng mình khi nghĩ lại, mà đó chỉ là một đệ tử mới nhập môn thôi.
Còn môn nhân đệ tử Lưu Vân Tông, mặc dù tài nguyên dồi dào, được thuận lợi tu luyện nên tu vi cũng chẳng kém, nhưng khả năng sinh tồn thì chẳng đáng tự hào chút nào. Sống dưới cái bóng của tổ tiên, môn nhân đệ tử Lưu Vân Tông thiếu hẳn đi sự ma luyện, như Triệu Thiên Bình chẳng hạn, vì là sơ cấp tu sĩ nên bị hạn chế không được xuất sơn rèn luyện, có nghĩa là được tông môn nuôi cho đến khi trưởng thành. Những đệ tử như vậy thì lấy đâu ra nhiệt huyết chiến đấu, lấy đâu ra ma luyện sinh tử, họa chăng chỉ được vài người là đệ tử vượt qua Lưu Vân thí luyện mới tích tụ được đôi chút mà thôi.
Song nói đi cũng phải nói lại, nhưng điều Triệu Thiên Bình nghĩ ra chắc hẳn mấy vị sư trưởng cũng sẽ nghĩ đến, thậm chí có khí còn tốt hơn, nên Triệu Thiên Bình chỉ nghĩ thôi chứ chẳng đưa ra ý kiến gì. Nếu bản thân nó có giúp được thì phải dựa vào khả năng lĩnh ngộ Thiên Phạt bí pháp rồi, nhớ đến cái này, Triệu Thiên Bình bỗng nhiên hỏi:
- Những chuyện liên quan đến Vẫn tinh triệu hồi lệnh là ghi chép ở đâu, tại sao đệ tử đã đọc khá nhiều thư tịch nhưng không thấy đề cập đến.
Bạch Vân Chân Nhân cười:
- Tất nhiên là con chưa thể tiếp cận rồi. Những ghi chép này chỉ có ở Tàng Thư Các mà thôi.
Triệu Thiên Bình nghe Bạch Vân Chân Nhân nhắc đến Tàng Thư Các thì sáng mắt nên không nhịn được mà hỏi:
- Nghe nói tiêu chuẩn tiến nhập vào nơi đó rất cao, không biết con có thể được đặt cách một lần hay không?
Bạch Vân Chân Nhân định trả lời hẳn là không nhưng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Triệu Thiên Bình thì lão lại trầm ngâm:
- Chưa từng có đặt cách…nhưng chưa hẳn là không thể. Điều này phải để chưởng môn quyết định.
Triệu Thiên Bình nghe vậy như thấy được hy vọng nên hớn hở:
- Còn mong sư phụ khổ cực một phen.
Bạch Vân Chân Nhân nhìn nó lắc đầu cười:
- Cũng được, nhưng con có gì để trao đổi?
Triệu Thiên Bình sưng người. Đúng vậy, nó có gì để trao đổi chứ. Tàng Thư Các là trọng điểm của tông môn, không phải muốn vào là vào, đến sư phụ nó cũng phải lấy điểm cống hiến cấp bậc trưởng lão ra đổi lấy cơ hội, còn nó thì lấy đâu ra cái thứ xa xỉ đó.
Triệu Thiên Bình trầm tư nghĩ cách, còn Bạch Vân Chân Nhân thì không vội vàng mà dừng lại nhìn nó mỉm cười chờ đợi. Dường như với vị đồ đệ nhỏ nhất này lão luôn có một tâm thái mong đợi điều kì diệu, mặc dù bản thân nó không có gì quá xuất sắc. Có lẽ là cảm tính, cũng có thể do ấn tượng lần đầu gặp mặt có chút đặc biệt. Biết đâu đứa nhỏ này có thể mang lại niềm vui bất ngờ, mặc dù…Bạch Vân Chân Nhân chỉ thở dài trong lòng, có điều ánh mắt nhìn Triệu Thiên Bình lại tràn đầy chờ mong.
Một lát sau Triệu Thiên Bình bỗng nhiên nở nụ cười:
- Việc này có thể mặc cả một chút cũng được.
Bạch Vân Chân Nhân ánh mắt lóe sáng nhìn nó hỏi:
- Vậy bây giờ?
Triệu Thiên Bình cười ngượng:
- Đành phiền sư phụ đưa trở lại Lưu Vân Điện vậy.
Bạch Vân Chân Nhân mắt sáng rực lại hỏi:
- Con chắc chắn chứ?
Triệu Thiên Bình nhíu mày tính toán rồi cắn răng:
- Chẳng có gì là chắc chắn, chỉ là tin tưởng vào bản thân mình mà thôi.
Bạch Vân Chân Nhân bật cười gật đầu:
- Tốt. Ta sẽ đưa con quay lại, về phần có tranh thủ được hay không thì phải do bản thân con quyết định rồi.
Một người yêu cầu, một người đồng ý, mà chẳng cần giải thích lí do. Chắc lẽ họ đều hiểu tình thế hiện giờ thì thứ có thể mặc cả được chỉ khó nghĩ ra chứ chẳng khó đoán. Còn một cơ hội để tranh thủ kia, coi như đánh cược một lần. Bạch Vân Chân Nhân chẳng gặng hỏi trước, chẳng hiểu sao lão lại trỗi lên niềm tin kì lạ đến vậy.
Hai người nhanh chóng quay lại, năm vị thái thượng trưởng lão vẫn đang nhập định, Minh Dương Chân Nhân vẫn ngồi vân kỷ nhíu mày trầm tư. Thấy thầy trò Triệu Thiên Bình quay lại, Minh Dương Chân Nhân nhíu mày rồi rất nhanh thả lỏng, gã đưa tay ra hiệu mời ngồi rồi cười hỏi:
- Không ngờ người quay lại đầu tiên lại là Bạch Vân sư huynh.
Bạch Vân Chân Nhân cũng nhàn nhã cười đáp lễ:
- Ngươi bất ngờ hay là không mong đợi đây?
Minh Dương Chân Nhân vuốt cằm:
- Không hẳn là bất ngờ. Không biết sư huynh có đem đến tin tức nào như ta mong đợi hay không?
Bạch Vân Chân Nhân hơi khó hiểu với câu nói của chưởng môn nhân song không đê ý lắm mà đánh mắt về phía Triệu Thiên Bình mà đáp:
- Ta chỉ đóng vai trò xa phu mà thôi.
Minh Dương Chân Nhân nghe vậy khẽ ồ lên một tiếng, song trong mắt dường lại không chút bất ngờ nào cả, chỉ là đôi mắt nhìn về phía Triệu Thiên Bình lóe lên ánh sáng khó hiểu, như chờ đợi, lại như đắc ý. Hắn nhanh chóng thu hồi cảm xúc trong mắt rồi hỏi:
- Là Triệu sư điệt có lời muốn nói sao?
Triệu Thiên Bình ban đầu có chút rụt rè, song thấy ngữ khí nói chuyện của chưởng môn cũng không quá xa cách lên dần lấy lại sự tự nhiên mà đáp:
- Chỉ là một thỉnh cầu mong chưởng môn sư thúc đồng ý.
Minh Dương Chân Nhân rất nhanh gật đầu:
- Cứ nói.
Triệu Thiên Bình hít thở một hơi sâu mới đưa ra thỉnh cầu:
- Đệ tử muốn được vào Tàng Thư Các tra cứu thư tịch, mong chưởng môn sư thúc phá lệ thông qua.
Minh Dương Chân Nhân nhướng mày đăm chiêu một lúc rồi mới trả lời:
- Môn phái trước nay chưa từng phá lệ.
Triệu Thiên Bình cắn răng đáp lại:
- Môn phái trước nay chưa từng lâm vào hiểm cảnh như thế này.
Minh Dương Chân Nhân nhíu mày, ánh mắt toát ra sự nguy hiểm:
- Sư điệt định trao đổi sao?
Triệu Thiên Bình giật thót, có điều nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nó trả lời:
- Không phải, chỉ là đệ tử cần có cơ sở để suy tính tiếp.
Minh Dương Chân Nhân thu lại ánh mắt rồi thả lỏng nói:
- Như vậy sư điệt hẳn đã nghĩ ra được kế hoạch?
Triệu Thiên Bình lắc đầu:
- Vẫn chưa định hình được gì cả.
- Vậy ngươi lấy tư cách gì để trao đổi trong khi bản thân chẳng đề xuất được giá trị gì, quy củ của bản môn muốn phá hư cũng không phải dễ dàng như vậy.
Thái độ của chưởng môn nhân tuy không lạnh lùng nhưng trong lời nói lại ẩn chứa uy nghiêm không thể tranh cãi khiến Triệu Thiên Bình cảm thấy thực sự căng thẳng, nếu không phải tâm tính đã được nhiều lần sinh tử trui rèn thì e rằng bản thân nó đã run sợ thất thủ rồi. Dù vậy vẫn rất khó khăn Triệu Thiên Bình mới có dũng khí mở miệng mặc cả:
- Có câu, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, muốn đưa ra biện pháp thì phải hiểu rõ bản thân trước, song đệ tử vốn vừa nhập môn, chưa rõ tình huống tông môn thế nào. Đệ tử thiết nghĩ bản thân nếu có thể nắm rõ nội tình tông môn biết đâu có thể đề xuất một hai.
Bạch Vân Chân Nhân dù tu vi cao thâm nhưng nghe đến yêu cầu của Triệu Thiên Bình cũng cảm thấy hoảng sợ vì yêu cầu của Triệu Thiên Bình. Nội tình của một tông phái là cơ mật trọng yếu, không phải hạch tâm không thể biết, mà một đệ tử mới nhập môn lại dám đưa ra yêu cầu như vậy, khả năng thất bạo cao thì không nói, mà điều quan trọng đây là vấn đề nhạy cảm rất dễ gây hiểu lầm. Nhất là tình trạng tông phái cũng đang trải qua nạn nội gián nên lúc này đưa ra yêu cầu này thật sự là quá nguy hiểm. Bạch Vân Chân Nhân có chút hối hận vì quá tin tưởng vào Triệu Thiên Bình, nghĩ lại bản thân nó còn nhỏ, chỉ vì chút linh tính kia mà đồng ý một cách thiếu suy nghĩ, dù bản thân lão hết sức tin tưởng Triệu Thiên Bình nhưng người khác thì suy nghĩ khác, chắc gì đã đồng quan điểm với lão. Chỉ là lời đã nói ra, Bạch Vân Chân Nhân lúc này muốn ngăn cản thì đã muộn, nên đành đâm lao phải theo lao, đã lựa chọn tin tưởng thì tin tưởng đến cùng. Nếu có chuyện không mong đợi xảy ra, lão chỉ đành phải tận dụng hết giá trị của cái mạng già này vậy.
Quả nhiên Minh Dương Chân Nhân nghe xong thì cả người lập tức bùng nổ uy áp khôn cùng, sát khí cũng từ từ tỏa ra, giọng của hắn cũng dần lạnh băng:
- Nực cười, đây quả thực là yêu cầu vô lý, ngươi cho rằng bản thân đủ tư cách hay là tự mình rất tài giỏi sao.
Triệu Thiên Bình nội tâm trầm xuống, may mà bản thân nó đã quen với sát khí, có thể nói sát khí trong mộng cảnh kia còn ngưng thực hơn của Minh Dương Chân Nhân nhiều nên Triệu Thiên Bình mới cảm thấy bớt chút áp lực. Đến lúc này, đã không còn cơ hội để sơ xuất, trong áp lực Triệu Thiên Bình lại bình tĩnh đến lạ, nó nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Minh Dương Chân Nhân mà đáp lại từng chữ:
- Chưởng môn sư thúc có thể lựa chọn tin hoặc không.
Ánh mắt tràn đầy ánh sáng của niềm tin như xóa tan áp lực vô hình, dù chẳng hiểu sự tự tin đó ở đâu ra nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó cũng đủ đánh tan mọi sự nghi ngờ, đó là cảm giác của Bạch Vân Chân Nhân khi nhìn Triệu Thiên Bình lúc này, ngay bản thân lão cũng bị cảm nhiễm.
Minh Dương Chân Nhân nhìn Triệu Thiên Bình thật lâu rồi bật cười thu hồi khí thế của mình:
- Quả nhiên là thiếu niên nhiệt huyết, dân gian có câu thiếu niên xuất anh hùng đúng không, ta thấy Triệu sư điệt quả nhiên là một tiểu anh hùng đấy. Vì để Bạch sư huynh không xuất thủ với ta thì chỉ có thể chấp nhận tin tưởng ngươi thôi nhỉ.
Bạch Vân Chân Nhân cười xấu hổ thu hồi ấn quyết giấu sau tay áo. Triệu Thiên Bình cũng là lần đầu tiên thấy sư phụ cao cao tại thượng của nó có cử chỉ sinh động như vậy, có điều nó thấy cảm động hơn là buồn cười.
Minh Dương Chân Nhân trầm ngâm một chút rồi bắt đầu sơ lược:
- Trên Lưu Thiên Tinh này có thể nói Lưu Vân Tông chúng ta là môn phái ngoại lại duy nhất, được sư tổ đánh dẹp ra một phương thiên địa nên truyền thừa tương đối hùng hậu, tài nguyên phong phú. Nội tình hùng mạnh nhất không gì khác ngoài Ngũ Linh Thiên Thạch, đây là trấn tông chí bảo giúp tông môn từ xưa chưa hề e sợ những thế lực bản địa. Có lẽ đây cũng là một nhược điểm. Ngoài Ngũ Linh thiên thạch thì sư tổ còn lưu lại sáu bảy món linh khí trấn áp số mệnh gồm Trấn sơn Lưu Vân Ấn, Trấn phong Ngũ hành Thiên Tinh Kiếm và Trấn linh Lưu Vân Điện.
Hóa ra Lưu Vân Điện lại là một kiện linh khí lợi hại, Triệu Thiên Bình nghe mà trong lòng ngạc nhiên. Linh khí là cấp bậc bảo bối xếp trên cả pháp khí, là bảo bối đã sinh ra linh tính vô cùng lợi hại, tuy không thể sánh bằng thể loại Thiên không bảo khí như Ngũ Linh Thiên Thạch song với Triệu Thiên Bình mà nói đó chẳng khác gì thần binh lợi khí chí cao vô thượng cả. Tuy ngạc nhiên vì sự giàu có của môn phái nhưng Triệu Thiên Bình chỉ giữ trong lòng mà không làm gián đoạn sự giảng giải của Minh Dương Chân Nhân:
- Ngoài ra, Lưu Vân Tông chúng ta còn cất giữ khá nhiều tài nguyên được lấy ra từ bí cảnh, chắc chắn đây cũng là mục tiêu của cọn chúng lần này.
Triệu Thiên Bình thầm gật gù. Bí cảnh là nơi sản sinh tài phú lớn nhất của Lưu Vân Tông, là tài nguyên mà Diệu Vân sư tổ để lại khiến đồ tôn ăn hoài không hết. Chẳng ai biết trong đó cất chứa bao nhiêu bảo bối, có điều mỗi lần tiến nhập bí cảnh thì thu hoạch của môn nhân đệ tử đều rất phong phú, không những vậy tu vi còn tinh tiến thấy rõ, hơn nữa bí cảnh không chỉ có chừng đó tác dụng, những môn phái khác đỏ mắt là phải.
- Có thể tính ra được những ai tham gia vào kế hoạch tấn công chúng ta lần này không?
Triệu Thiên Bình suy nghĩ đến vấn đề nếu biết địch thủ là ai dù đối phó không nhẹ đi nhưng cũng giảm được đôi chút bất ngờ nên hỏi vậy, Minh Dương Chân Nhân cũng đưa ra suy đoán của mình.
- Cầm đầu hẳn là Tuyết Thần Cốc. Năm xưa tổ sư khai tông lập phái từng cướp đi một thứ Huyết sát chi khí vô cùng ác độc mà năm đó Tuyết Thần Cốc gần như dốc hết lực lượng môn phái mới có được nên bọn chúng vẫn nung náu mối thù này. Có điều sự cường đại của tố sư là không tưởng tượng nổi, không diệt bọn chúng đã là may rồi nên chúng đâu dám ho he, chỉ là không ngờ bọn chúng kiên trì đến vậy. Nghe nói vật kia bị phong ấn trong bí cảnh, đây hẳn là mục đích hàng đầu của chúng. Vả lại Vẫn tinh lệnh hẳn là thứ xuất phát từ Tuyết Thần Cốc, cái giá thật lớn, có thể chắc chắn bọn chúng nắm vai trò quan trọng trong chuyện lần này. Hơn nữa tại Du Thiên Tuyết Vực có mối gắn bó rất sâu, nếu Tuyết Thần Cốc chủ cục thì dựa vào quan hệ của bọn chúng hẳn Nguyệt Quang Thánh Giáo cũng sẽ có phần trong đó. Tiếp đó hẳn là Long Tượng Bang, tuy bề ngoài bọn chúng xưng là chính đạo nhưng đấy chỉ là cái cớ hợp cách cho việc bành trướng thế lực mà thôi, vốn bọn chúng muốn xưng bá Lưu Thiên Tinh nhưng Lưu Vân Tông chúng ta là cản trở quá lớn, thật như cái gai trong thịt ngày ngày căm hận muốn nhổ đi của chúng thì chẳng đời nào lại bỏ qua cơ hội tốt như thế này, có thể thấy nội gián là do bọn chúng tự tay sắp đặt.
Triệu Thiên Bình nghe đến Long Tượng Bang thì không khỏi nhớ đến tràng cảnh chiến đấu xém vong mạng trong rừng lúc trước, nhớ đến vị sư huynh Tô Tuấn kia bỏ mạng để nó được sống, tâm tình của nó trở nên vô cùng nặng nề. Như không nhận ra được tâm sự của Triệu Thiên Bình, Minh Dương Chân Nhân vẫn tiếp tục:
- Nếu mục tiêu của bọn chúng là bí cảnh, vậy hẳn Yêu cung cũng sẽ tham gia, vì bí cảnh của chúng ta có một thứ cực kì hấp dẫn yêu tộc là Tiên linh chi khí. Không cần nói cũng đoán được Yêu cung sẽ không bỏ qua lần này để chia chác lợi ích. Ngoài bốn thế lực đó, chẳng thể khẳng định bọn chúng có lôi kéo thêm tông môn nào không, thậm chí những thế lực đơn lẻ ngoài giang hồ cũng có thể nhúng tay vào vũng nước đục này, do vậy bất lợi về nhân số thật khó mà bù đắp được. Dù chỉ bốn tông môn đó cũng không phải là thứ mà Lưu Vân Tông có thể chính diện tranh đấu được. Tuy tông ta có truyền thừa thâm hậu, nhưng lại thiếu giao lưu với bên ngoài, điều này lại là ưu điểm của Võ Thần Đảo. Cứ mười đến hai mươi năm thì bọn chúng lại giao dịch với Thiên Không Sa Ngư, chẳng biết sẽ được thứ tốt gì. Những thứ không lường trước được chẳng ít chút nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]