Nước thuốc vẫn sôi ùng ục, nhưng cảm giác khó chịu mới trước đó lại nhanh chóng bị cảm giác tê sướng lân lân thay thế, tưởng chừng có bàn tay mềm mại xoa nắn từng khối cốt nhục khiến Triệu Thiên Bình xém chút là rên lên thành tiếng. Cảm giác đê mê khiến nó nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Đến khi có âm thanh gõ oang oang vào dược lô thì Triệu Thiên Bình mới giật mình tỉnh lại. Nước đã nguội từ khi nào, nó chẳng biết là mình đã thiếp đi bao lâu nhưng chắc phải lâu lắm. Vươn mình đứng dậy, Triệu Thiên Bình mới thấy người đánh thức nó, quả nhiên là Hoàng Gia Bảo. Gã dùng ánh mắt kì quái đánh giá nó một chút rồi cười đê tiện nói:
- Sư đệ tuổi nhỏ mà không nhỏ chút nào ha?
Triệu Thiên Bình nghe vậy chẳng hiểu mô tê gì, chỉ thấy đột nhiên có gió lạnh thổi qua người khiến nó rùng mình một cái mới biết là mình chẳng có gì trên thân. Mặt nó đỏ lừ, định lấy một bộ y phục ra mặt vào thì lại phát hiện túi trữ vật của mình chẳng biết ở đâu, mà trong không gian Phong thiên thì chẳng có bộ nào nên đành ngượng ngùng ngồi lại vào trong nước. Hoàng Gia Bảo thấy thế bật cười rồi ném cho Triệu Thiên Bình một cái túi nhỏ, chính là túi trữ vật, nó bắt lấy rồi nhanh chóng lôi ra một đống áo quần mặc vào.
- Sư đệ cảm thấy trong người thế nào?
Triệu Thiên Bình nghe vậy thì thử tra xét bản thân mình mới nhận ra cơ thể đã hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-phong-than-dao/3278409/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.