Lác đát những giọt sương nhảy nhót từ cành này sang lá nọ, tung tăng đùa nghịch trong nắng sớm mùa xuân. Như những tinh linh nghịch ngợm thỏa sức tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng trước khi tan biến, như đứa trẻ tha hồ vô tâm, những tinh linh trong veo khả ái rướn mình theo gió nhưng lại bất cẩn trượt dài theo phiến lá.
Bóc…
Tiếng nước tan vỡ.
Một bàn tay gầy nhỏ đầy thô chai đưa lên gạt nhẹ, thật mất hết phong cảnh.
Triệu Thiên Bình há mồm uể oải khoe hết răng lợi ra ngáp một cái thật đã người mặc cho nước bọt thỏa sức tung bay.
- Đen đủi, ngủ cũng không yên.
Một chút buồn bực vì bị giọt sương đánh thức lại khiến nó lấy tay lau đi lau lại chỗ mặt bị ướt, coi như là trả thù.
Triệu Thiên Bình đang nằm trên cành của một cái cây cổ thụ, nó đã ngủ thiếp đi vì khá là mệt mỏi, cũng vài ngày rồi nó chưa được ngủ ngáy gì, dù là một giấc ngắn cũng hồi phục tương đối.
Mệt không ở sức lực ma ở tinh thần.
Nguyên nhân chính là do dùng Diễn thiên thần thuật quá độ mà chủ yếu là hai ngày hôm nay xuống núi điều tra chuyện kia khiến tâm thần nó mệt mỏi không chịu được. Hai ngày lùng sục cả một mảng lớn núi rừng mà không tìm ra được bất kì manh mối bất thường nào, nhưng linh tính mách bảo Triệu Thiên Bình rằng chắc chắn có thứ gì đó bị che giấu. Đáng chết là bị che giấu quá kĩ.
Mặc dù đã thức tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-phong-than-dao/3278406/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.